“Vì sao không dám? Cô nghĩ dọa tôi có ích sao?”

Rồi ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt ngạo mạn, vô pháp vô thiên:

“Cô không biết à? Ở cái thủ đô này, nhà họ Cố chúng tôi chính là trời.”

Đám cư dân đứng xem cũng bắt đầu khuyên tôi:

“Cô gái à, nghe bọn tôi đi, cúi đầu nhận sai đi.”

“Tổng giám đốc Cố không phải người bình thường đâu, nhà anh ta không chỉ có tiền, mà còn có thế lực đỡ lưng. Ngay cả mấy ông lớn trên kia cũng không dám dễ dàng động vào anh ta.”

Thấy vậy, Tô Hiểu Hiểu càng thêm đắc ý, chỉ tay vào tôi quát:

“Sợ rồi đúng không? Còn không mau quỳ xuống xin lỗi bọn tôi?! Không thì chờ đấy, sau khi chúng tôi cho nổ tung cái nhà này, người tiếp theo chính là cô!”

Tôi lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tô Hiểu Hiểu:

“Cô im đi.”

“Đây là lời cảnh cáo cuối cùng của tôi. Tốt nhất các người nên dừng lại ngay, nếu không hậu quả các người gánh không nổi đâu.”

Tô Hiểu Hiểu bĩu môi, cầm luôn thiết bị kích nổ trên tay công nhân:

“Để tôi xem hậu quả gì nào!”

Cô ta ấn nút.

Tiếng nổ vang rền cả trung tâm thành phố.

Tòa nhà nhỏ của đơn vị tôi ngay lập tức sụp đổ trong bụi khói mịt mù.

Tôi nhìn đống đổ nát mà tim lạnh toát, biết ngay chuyện lớn đã xảy ra rồi.

Tô Hiểu Hiểu bịt tai lại, nép vào ngực Cố Thời Xuyên, làm bộ điệu nũng nịu:

“Trời ơi tiếng lớn quá, làm người ta sợ chết khiếp.”

Rồi cô ta bước tới đá tôi mấy cái:

“Thế nào? Chúng tôi cho nổ rồi đấy. Hậu quả của cô đâu? Định hù dọa bọn tôi à? Cười chết mất.”

Điện thoại tôi đột ngột đổ chuông.

Trên màn hình chỉ hiện một con số 0 duy nhất.

Tôi lập tức bắt máy.

Đầu dây bên kia vang lên giọng lãnh đạo nghiêm khắc:

“Tiểu Giang, cô đang ở đâu? Căn hộ cưới của cô vừa bị đánh sập, chúng tôi nghi đây là thế lực thù địch muốn đe dọa cô. Chúng tôi sẽ lập tức cử người tới.”

Tôi nhanh chóng báo cáo:

“Lãnh đạo, tôi đang ở ngay căn hộ. Người cho nổ… hiện vẫn đứng ngay trước mặt tôi.”

“Cái gì?!” Giọng lãnh đạo giận dữ đến mức gầm lên.

“Là ai to gan như vậy?!”

Tôi kể ngắn gọn:

“Bọn họ nói, nhà họ Cố chính là trời ở thủ đô này. Họ muốn làm gì thì làm. Còn nói sau khi phá căn hộ thì người tiếp theo sẽ là tôi.”

Đầu dây bên kia im lặng một giây, rồi vang lên tiếng gầm giận dữ rung trời:

“Nhà họ Cố thật quá quắt! Đưa điện thoại cho chúng!”

Tôi còn chưa kịp đưa thì Tô Hiểu Hiểu đã giật lấy, vẻ mặt đầy khoái trá như giành được công trạng.

“Alo? Mày là lãnh đạo của con tiện nhân Giang Tâm Nhiên hả? Sao? Cũng muốn chết à?”

“Đúng, mấy lời vừa rồi là tao nói đấy. Nhà họ Cố chúng tao chính là trời của thủ đô này. Anh Thời Xuyên của tao muốn làm gì thì làm. Xem ai dám quản!”

Điện thoại bên kia im lặng một nhịp, rõ ràng bị sốc trước mức độ ngang ngược của cô ta.

“Cô là ai? Đưa điện thoại cho Cố Thời Xuyên!”

Tô Hiểu Hiểu cười khẩy:

“Ông là cái thá gì mà đòi nói chuyện với anh Thời Xuyên của tôi?”

Giọng cô ta càng thêm ngông nghênh:

“Tôi là thanh mai trúc mã của anh Thời Xuyên, mai này còn là vợ anh ấy. Ý của tôi chính là ý của anh ấy. Không phục thì cứ tới nhà họ Cố mà tìm bọn tôi.”

“Coi chừng tôi không cho nổ banh xác ông luôn đấy!”

Đầu dây bên kia im bặt. Chỉ còn nghe được tiếng lãnh đạo đang cố kìm cơn thở dồn dập vì tức giận.

Tô Hiểu Hiểu “alo” mấy tiếng, rồi phá lên cười khinh bỉ:

“Sao không nói nữa? Biết sợ rồi hả?”

Nói xong, cô ta “rầm” một tiếng dập máy, tiện tay ném luôn điện thoại tôi xuống đất.

Cô ta quay sang nhìn Cố Thời Xuyên, tự hào khoe:

“Anh Thời Xuyên, anh nghe thấy chưa? Em dọa cho hắn im bặt luôn rồi.”

Cố Thời Xuyên cũng cười cưng chiều, xoa đầu cô ta:

“Hiểu Hiểu của anh giỏi nhất, biết cách giải quyết rắc rối cho anh rồi.”

Tôi hít một hơi lạnh.

Giải quyết rắc rối?

Tô Hiểu Hiểu này đúng là một phát tiễn luôn Cố Thời Xuyên và cả nhà họ Cố lên đoạn đầu đài.

Tôi nhìn thẳng vào Cố Thời Xuyên, giọng nặng nề và đầy ẩn ý:

“Tổng giám đốc Cố, anh thật sự không muốn nhìn lại số điện thoại vừa gọi sao?”

“Anh không sợ cô Tô đã động chạm phải người mà anh không nên đụng sao?”

Nhưng rõ ràng, bọn họ chẳng hề coi lời nhắc nhở của tôi ra gì.

Tô Hiểu Hiểu trừng mắt, giọng càng thêm ngạo mạn:

“Ở thủ đô này làm gì có ai mà nhà họ Cố không dám động vào? Cả cái thành phố này đều là thiên hạ của nhà họ Cố.”

Tôi khẽ cong môi cười:

“Vậy sao?”

“Hy vọng mười phút nữa, các người vẫn còn cứng miệng được như vậy.”