4
Chào đón cô dâu mới kiểu này, đúng là một màn “thị uy”.
Ngay trong ngày cưới, bắt tôi quỳ giữa sân trước bao nhiêu người, dẫm nát lòng tự trọng của tôi dưới chân.
Tôi hít một hơi sâu, giọng vang rền: “Quỳ cái đầu các người ấy!”
Qua lớp khăn voan đỏ, tôi thấy mắt Ngụy Ngọc Như trợn tròn, lỗ mũi phồng lên, như thể chuẩn bị phun ra lửa.
Bà chủ hôn thấy vậy sợ bầu không khí bị phá, vội cười gượng: “Ôi đây gọi là ‘phu quý mãn môn’ đấy mà! Chỉ là điềm lành thôi!”
Tôi quay sang hỏi: “Bà là mối đúng không?”
Bà ta không hiểu ý tôi, gật đầu lia lịa.
“Bà thích chơi chữ đồng âm đúng không?” Tôi giơ chân đá một phát, “Thế thì ‘mối (mùi) xui xẻo’ biến đi!”
Cả nhà họ Hầu và người xem náo nhiệt đồng loạt hét toáng lên.
Các chú bác bên nhà họ Hầu thấy vậy định nhào tới giữ tôi lại.
Tôi vẫy tay với một ông chú: “Lại đây, rút hết gân tay của chú ra cho tôi, gọi là ‘đếm tiền đến gân tay rút hết’.”
Đội quay phim theo tôi bỏ máy xuống, cởi áo vest đen, xắn tay áo để lộ bắp tay đầy hình xăm hoa hổ báo.
Tất cả lùi lại ba bước.
Tôi tiếp tục vẫy tay với ông bác: “Bác đừng chạy, bị tôi đánh một trận là ‘phát tài phát tài’ đấy nha!”
Tôi “đấm gió” vài cú, cộng thêm hai vệ sĩ trông như hai cây cột đằng sau, khung cảnh lập tức rơi vào im lặng kỳ lạ.
Hầu Vũ Hạo vội vàng kéo tay tôi: “Đừng giận mà, mấy người đó chỉ đùa thôi.”
Tôi lập tức cười toe: “Em cũng chỉ đùa thôi mà. Các chú bác không đến mức không biết đùa chứ?”
Không biết từ đâu, phù dâu mang tới cho tôi một cái ghế.
Tôi ngồi chễm chệ như tướng quân, khoát tay: “Được rồi, đọc đi.”
Học hành mấy năm, mà làm ra cái màn lằng nhằng này, tôi phải nghe thử xem đáng giá không.
Ngụy Ngọc Như lấy lại bình tĩnh, mở một tờ giấy đỏ bắt đầu đọc.
Nào là ăn uống, ở, đi lại trong nhà họ Hầu, khoản nào cũng yêu cầu cao nhưng ngân sách thì thấp.
Tóm lại là: việc gì cũng đến tay cô dâu, mọi chuyện phải đặt cha mẹ chồng và chồng lên hàng đầu.
Tôi nghe tới nghe lui toàn chuyện lặt vặt, không hiểu sao bà ta có thể viết ra được từng đó chữ.
Ngụy Ngọc Như đọc đến mức nước miếng văng tứ tung, trông cứ như đang ra lệnh cả thiên hạ.
Còn tôi, nguyên đêm không ngủ, mệt đến mức đầu gật gù.
Dân làng thấy tôi gật đầu liên tục, tưởng tôi đồng tình, ai nấy đều khen cô dâu mới ngoan hiền, được mẹ chồng dạy dỗ tốt.
Ngụy Ngọc Như càng đắc ý, lưng càng ưỡn thẳng hơn.
Cuối cùng, bà ta kết lại: “Gia quy này, cô phải thuộc lòng từng câu! Mỗi tháng tôi sẽ kiểm tra đấy!”
Tôi ngáp dài một cái: “Vậy cả làng mình ai cũng có gia quy riêng hả?”
Người trong đám đông không ai trả lời, có vài người lặng lẽ lắc đầu.
Ngụy Ngọc Như nghe xong không vui: “Nhà tôi không phải nhà bình thường! Đây là Họ Hầu!”
“Người nơi khác như cô không hiểu đâu.
Đợi khu này giải tỏa, cô có biết tài sản nhà tôi sẽ nhiều thế nào không?”
Tôi thầm nghĩ: Tài sản nhà bà nhiều thế nào chẳng liên quan gì. Dù gì cũng không bằng nhà ba tôi đâu.
“Tôi hỏi này, bản Gia quy phiên bản 1.0 đâu? Bà đọc lại cho tôi nghe. Nhân tiện nói luôn xem bà thực hiện được mấy điều trong đó rồi?”
Ngụy Ngọc Như rõ ràng không ngờ tôi hỏi vậy, đứng chết lặng, không biết trả lời ra sao.
Đám đông xung quanh bắt đầu râm ran cười lén.
Cuối cùng bà chủ hôn cũng hoàn hồn lại, vội vàng hô: “Cha chồng bế con dâu vào động phòng nào–!”
Ba của Hầu Vũ Hạo bị người ta đẩy ra đứng trước mặt tôi.
Vừa nhìn thấy ông ta, tôi mới lần đầu trong ngày hôm nay thật sự sững sờ.
Trên đầu ông đội chiếc mũ giấy hình chóp, mặt bị bôi hai cục than đen, lúng túng xoa xoa tay: “B- bác sẽ bế nhẹ, không làm con ngã đâu…”
Tôi im lặng vài giây.
Đúng là một con rối khác của Ngụy Ngọc Như.
Ông ta cúi người, một tay vòng qua eo tôi, tay còn lại luồn xuống chân định bế lên.
Dùng sức… nhưng không nhấc nổi.
Xin lỗi nha, dạo này tôi ăn hơi nhiều chút.
Thấy vậy, mấy phù rể xúm lại giúp đỡ. Nhưng đúng lúc tay vừa chạm vào chân tôi, không biết tên nào đó bất ngờ vén váy cưới tôi lên!