Men rượu dâng lên, gò má nàng ửng hồng, sợi tóc đen mướt dính nơi cổ trắng nõn, lại càng quyến rũ mê người.
Yết hầu Phó Nghiễn Chi khẽ chuyển động, hắn khẽ kéo thẳng lại vạt áo, dáng vẻ mất tự nhiên.
Bàn tay giấu trong tay áo của ta siết chặt lấy chiếc khăn tay thêu.
Trong đó là mạch án sáng nay viết rõ ràng: mạch hoạt như châu lăn, thai đã hơn hai tháng.
Ta được dạy dỗ nghiêm cẩn từ nhỏ, chưa từng nghĩ mình sẽ làm ra chuyện vượt lễ giáo như thế này.
Nhưng hắn nói thích ta thoát khỏi lớp y phục rườm rà, ta liền thay y lụa mỏng; hắn nói chuyện khuê phòng quá tầm thường, ta liền để hắn lôi kéo vào thư phòng, họa phường, thậm chí cả nơi tối sâu trong Phật điện…
Móng tay bấu sâu vào trong lòng bàn tay, ta vô thức đặt lên bụng dưới hãy còn phẳng lì.
Đứa nhỏ này, vốn dĩ không nên xuất hiện trên đời.
5
Khi ta trở lại sau lúc cáo lui thay y phục, vừa khéo nhìn thấy Phó Nghiễn Chi ôm siết Liên Phán Nhi trong lòng, môi lưỡi dây dưa, chẳng kể ai đang nhìn.
Đám công tử tiểu thư vỗ tay ầm ĩ, thậm chí có kẻ còn huýt sáo phụ họa.
Bọn họ hôn đến không muốn rời, tách ra rồi mà sợi tơ bạc vẫn vương nơi khóe môi. Son trên môi Liên Phán Nhi cũng lem lên khóe miệng Phó Nghiễn Chi.
Rõ ràng ta đã sớm biết sự dơ bẩn này, thế mà khi tận mắt chứng kiến, hơi thở vẫn nghẹn lại nơi lồng ngực.
Phó Nghiễn Chi trông thấy ta, vội vàng đẩy Liên Phán Nhi ra:
“Vân Thư, đừng hiểu lầm…”
“Vừa rồi hành tửu lệnh, Phán Nhi thua, ta chỉ thay nàng chịu phạt mà thôi.”
Nói lời đó, son trên môi hắn vẫn chưa kịp lau sạch.
Ta lặng lẽ nhìn hắn, nửa câu cũng không đáp.
Hắn đổi giọng mềm đi đôi phần:
“Tất cả đều là do rượu lê hoa quá mạnh, đùa giỡn có hơi quá tay.”
Liên Phán Nhi cũng cười hì hì chen lời:
“Tỷ tỷ đừng giận, chúng ta từ nhỏ đã đùa nghịch như vậy rồi. Hồi bé ta còn luôn miệng nói muốn gả cho ca ca Nghiễn Chi nữa, toàn lời trẻ con thôi mà.”
Ta nới lỏng bàn tay đã bấu đến phát đau, nhàn nhạt nói:
“Không sao, chỉ là trò chơi.”
Phó Nghiễn Chi thấy sắc mặt ta bình thản, cẩn thận khoác tay ôm ta vào lòng.
Mùi phấn son ngọt lịm dính trên áo hắn hòa cùng hương rượu nồng nặc, khiến dạ dày ta cuộn lên từng hồi.
“Thật sự không giận?” Hắn cúi giọng hỏi.
Ta cụp mắt che giấu rét lạnh trong đáy nhìn, khẽ đáp một tiếng:
“Ừ.”
Ngồi thu mình nơi một góc, ta khẽ vuốt chiếc vòng ngọc định thân trên cổ tay.
Dù hai kẻ đó không dám làm càn nữa, vẫn luôn nhìn nhau truyền tình ý.
“Phạch——”
Bên ngoài bỗng vang tiếng chim đưa thư đập cánh.
Tiểu nha hoàn len lén mang vào một ống trúc, chính là hồi đáp từ Giang Nam thư viện mà ta nhờ người gửi đi ba ngày trước.
“Lạc nương tử tài học xuất chúng, bản viện nguyện phá lệ thu nhận.”
Ngón tay ta khẽ run.
Vốn vì đã đính hôn, ta định từ chối cơ hội này.
Đầu lưỡi dậy vị tanh ngọt, cơn đau nhói khiến ta tỉnh táo hẳn.
Đã là một ván cờ, vì sao người điều binh khiển tướng không thể là ta?
Ta tuyệt không cho phép mình trở thành trò cười giữa kinh thành.
“Chuẩn bị bút mực.” Ta khẽ dặn a hoàn, rồi nghiêm cẩn viết lên thư hồi đáp một câu:
“Kính tuân sư mệnh.”
Sau đó lại rút một tờ giấy, viết gửi cho đoàn thương nhân thường qua lại Tây Vực:
“Xin dành một chỗ trên thuyền đi Giang Nam ngày mười tám tháng tám.”
Đúng vào ngày ta và Phó Nghiễn Chi thành thân.
6
Ta lén hẹn bà mụ ở thành Nam, định trước khi rời Kinh sẽ chấm dứt nghiệt duyên này.
Vừa bước khỏi hiệu thuốc, nha hoàn bỗng kéo tay áo ta, sắc mặt tái mét:
“Tiểu thư, vừa nãy gã sai vặt đến báo, nói có người xông vào khuê phòng của người…”
Từ sau khi đính hôn, Phó Nghiễn Chi kiên quyết bảo ta dọn đến biệt viện của hắn.
Để phòng kẻ xấu, ta còn treo chuông đồng dưới mái hiên, dây chuông nối thẳng đến phòng thị vệ.
Ta siết chặt khăn tay, bước nhanh trở về phủ.
Vừa vòng qua bức bình phong, ta đã nhìn thấy cảnh tượng khiến người ta muốn vỡ tan:
Liên Phán Nhi quấn đôi chân quanh eo hắn, bị hắn ép vào bình phong chạm trổ mà hôn đến rối loạn.
Phấn son của ta vương vãi đầy đất, còn Phó Nghiễn Chi lại cầm chiếc yếm thêu hợp hoan hoa trong hộp trang điểm của ta, đưa lên người nàng ta so thử.
“Ai thèm mặc thứ dơ bẩn của ả ta!” Liên Phán Nhi cào nhẹ tóc quan hắn nũng nịu.
Phó Nghiễn Chi khẽ cười, cắn lên tai nàng:
“Hàng mới đó, còn chưa nhiễm mùi hương. Đợi muội mặc rồi, ta sẽ để nàng ta dùng lại phần muội bỏ đi, được chứ?”
Hắn khẽ liếm môi, giọng thấm độc:
“Muội không biết đâu, ban ngày Lạc Vân Thư ra vẻ danh môn khuê tú, đến đêm ở trên giường còn phóng túng hơn muội.”
“Hôm đó ta nói làm ở phòng sau của Phật điện, nàng còn đỏ mặt gật đầu.
Thứ rẻ mạt như vậy, muội nói xem có đáng cười không?”
Ta nắm chặt cột hành lang, mới không quỵ xuống đất.

