【Aaaa cô ấy đến rồi! Thơm quá! Tôi hôn chỗ nào đây? Môi sao? Có nhanh quá không?】
Trong lúc anh còn đang giằng co trong lòng, tôi chủ động nghiêng mặt, áp má mình vào.
Đôi môi anh lạnh lẽo mềm mại, khẽ chạm một cái rồi lập tức rời đi.
Nhanh như chuồn chuồn lướt nước.
Nhưng tôi biết, trong lòng anh đã pháo hoa nổ tung.
【Hôn được rồi hôn được rồi! Da vợ trơn quá! Tôi chết mất!】
Hôn lễ kết thúc, tôi được đưa về biệt thự nhà họ Thẩm.
Trong chiếc Rolls-Royce kéo dài, chỉ có tôi và Thẩm Triệt.
Anh tựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần, cả đường không nói với tôi một câu, như thể tôi là không khí.
Nhưng trong đầu tôi, “bản live” thì chưa từng ngừng lại.
【Giờ cô ấy đang nghĩ gì? Có hối hận không?】
【Có thấy tôi quá tẻ nhạt không? Có nên mở miệng bắt chuyện không?】
【Nói gì đây? Nói thời tiết? Quê mùa quá. Nói về nhà họ Tô? Không được, sẽ khiến cô ấy khó chịu.】
Tôi cố nhịn cười, cũng học theo anh, tựa đầu nhắm mắt.
【Cô ấy cũng nhắm mắt rồi, chắc cũng thấy ngượng ngập.】
【Đều tại tôi, mồm miệng vụng về quá.】
Tôi thật sự sợ, nghe thêm chút nữa tôi sẽ bật cười thành tiếng mất.
Biệt thự nhà họ Thẩm rộng lớn như một tòa thành, khắp nơi là sự xa hoa lạnh lẽo, trầm mặc.
Phòng tân hôn của tôi ở tầng hai, bày trí gần như giống hệt phòng ngủ trước kia của tôi ở nhà họ Tô.
Tôi hiểu rõ, đây là “sở thích” mà nhà họ Tô cố ý cung cấp cho nhà họ Thẩm, để lấy lòng.
Họ bán tôi triệt để, cũng bán đến tận tâm.
Quản gia đưa tôi đến cửa, cung kính nói:
“Thiếu phu nhân, thiếu gia đang ở thư phòng xử lý công việc, mời người nghỉ ngơi trước.”
Tôi gật đầu, đẩy cửa bước vào.
Phòng trống rỗng.
Cũng tốt, tôi được yên tĩnh.
Tôi tháo bỏ chiếc váy cưới nặng nề, vào phòng tắm, ngâm mình trong làn nước ấm, cuối cùng đầu óc cũng thoát khỏi tiếng ồn ào trong đầu.
Cái “kim thủ chỉ” nghe được tiếng lòng của Thẩm Triệt đến quá bất ngờ, nhưng cũng quá đúng lúc.
Nó khiến tôi, ngay trong bước đường cùng, nắm được một khả năng thú vị.
Thẩm Triệt, một người đàn ông giả vờ tàn phế.
Anh rốt cuộc vì sao phải làm thế?
Đang nghĩ, cửa phòng tắm vang lên tiếng gõ.
“Thiếu phu nhân, là tôi, bác Trương.”
Tôi khoác áo choàng bước ra, trước cửa là một người phụ nữ trung niên hiền hậu, tay bưng một ly sữa ấm.
“Thiếu gia sợ cô đói, bảo tôi mang chút đồ ăn đến.”
Tôi đón lấy ly sữa: “Cảm ơn.”
Bác Trương lại không đi, mà nhìn tôi, ngập ngừng như muốn nói gì đó.
3
“Thiếu phu nhân, thiếu gia nhà chúng tôi… chỉ là tính tình lạnh lùng chút thôi, chứ thật ra người không xấu. Cô đừng sợ anh ấy.”
Tôi mỉm cười: “Tôi biết.”
Bác Trương sững người một chút, dường như không ngờ tôi sẽ nói vậy.
Tôi uống hết sữa, trả lại chiếc cốc cho bà, cả một đêm mệt mỏi ập đến, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm, tôi bị một tiếng động rất khẽ đánh thức.
Dưới ánh trăng rọi vào từ cửa sổ, tôi thấy một bóng dáng cao lớn đứng ngay trước giường mình.
Là Thẩm Triệt.
Anh không ngồi xe lăn, mà thẳng thừng đứng đó, đôi chân dài thẳng tắp.
Anh lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm, không biết đang nghĩ gì.
Tôi nhắm mắt, nằm yên, ngay cả hơi thở cũng cố tình chậm lại.
【Lúc ngủ trông ngoan quá.】
【Giống như một con mèo nhỏ.】
Anh nghĩ thầm, rồi tôi cảm nhận được anh từ từ cúi xuống.
Hơi thở nóng hổi phả trên trán tôi.
Anh định làm gì?
Tim tôi lập tức lỡ một nhịp.
【Chỉ một cái thôi, chắc cô ấy sẽ không phát hiện.】
Một nụ hôn mềm nhẹ rơi xuống trán tôi.
Sáng hôm sau tỉnh lại, Thẩm Triệt đã không còn trong phòng.
Trên tủ đầu giường đặt một bộ quần áo mới tinh, bên cạnh còn có một tấm thẻ đen.
Vừa rửa mặt xong, điện thoại tôi reo lên.
Là “người mẹ” trên danh nghĩa của tôi – Lý Lan.
Vừa nối máy, giọng điệu sắc bén, cay nghiệt đã xộc vào tai:
“Tô Niệm! Cô giỏi lắm rồi! Hôm qua trong đám cưới dám bày trò với chúng tôi hả? Ai cho cô đồng ý hôn sự đó!”
Tôi đưa điện thoại ra xa một chút, giọng nhạt nhẽo:
“Không phải chính các người ép tôi cưới sao? Tôi đồng ý, chẳng phải nên vui mừng à?”
“Vui mừng? Vui cái gì! Dao Dao vì cô mà chịu bao nhiêu ấm ức, cô có biết không? Cô chỉ là một đứa giả mạo chiếm chỗ, nên tự biết thân phận mình, ngoan ngoãn nghe lời! Giờ hay rồi, cô thành thiếu phu nhân nhà họ Thẩm, vậy Dao Dao của chúng tôi phải làm sao!”
Thì ra, bọn họ sợ tôi chiếm vị trí của Tô Dao, rồi quay lại đè đầu cưỡi cổ họ.
Thật nực cười.
“Tô Dao muốn gả, thì bảo cô ta tự đi mà nói với Thẩm Triệt.” Tôi lạnh lùng đáp.
“Cô! Tô Niệm, tôi nói cho cô biết, đừng có được đằng chân lân đằng đầu! Cô ăn uống nhờ vả nhà họ Tô suốt hai mươi năm, giờ chúng tôi cần cô làm chút việc, cô còn dám chối bỏ? Tôi ra lệnh cho cô, lập tức đi nói với Thẩm Triệt, bảo anh ta rót một trăm triệu vào Tô thị, nếu không…”
“Nếu không thì sao?” Tôi cắt ngang, “Nếu không thì đem chuyện tôi không phải con ruột nhà họ Tô nói cho nhà họ Thẩm? Các người nghĩ, nhà họ Thẩm sẽ quan tâm tôi mang họ Tô hay họ Lý sao?”
Đầu dây bên kia im lặng.