Cả hội trường bùng nổ.
Đặc biệt là họ hàng bên nhà tôi, ai cũng xôn xao bàn tán xem rốt cuộc có chuyện gì.
Vừa mới nãy còn nói sẽ giúp tôi đòi lại công bằng, bố mẹ nhà họ Thịnh bây giờ lại im thin thít.
Vì với họ, chỉ cần có con dâu là được, còn cô dâu là ai thì chẳng quan trọng.
Giữ thể diện trước mặt họ hàng mới là ưu tiên lớn nhất.
Mẹ tôi tức đến bật cười, nói thẳng ngay tại chỗ:
“Được lắm, vậy thôi khỏi cưới nữa. Nhưng hôm nay sảnh cưới này là do nhà Giang chúng tôi đặt. Các người là cái thá gì mà còn muốn bám ở đây ăn chùa? Bảo vệ đâu, mau đuổi đám người này ra ngoài cho tôi!”
Quản lý khách sạn rất biết nhìn sắc mặt, đương nhiên phân rõ bên nào mới là “chủ”.
Ngay lập tức hô bảo vệ đuổi nhà họ Thịnh ra khỏi sảnh.
Đúng lúc này, từ phía cầu thang tầng hai vang lên một tiếng kêu thất thanh:
“Ôi trời, bà già này bị gì thế, bà dẫm lên váy tôi rồi kìa!”
Mọi người chỉ thấy bà ngoại tôi không biết từ bao giờ đã bước ra khỏi phòng riêng, chắc vừa nghe hết chuyện vừa rồi, xúc động quá nên vô tình đụng trúng Bạch Kiều Kiều vừa thay váy cưới xong đi ra.
Bạch Kiều Kiều hét lên một tiếng, ánh mắt khinh bỉ quét qua bà ngoại:
“Bà không phải là kẻ ăn chực đấy chứ? Dơ chết đi được! Đám cưới của tôi sao lại có loại người này chứ?”
Bà ngoại nắm chặt tay cô ta, run rẩy định hỏi cho ra lẽ, nào ngờ bị Bạch Kiều Kiều đẩy mạnh xuống cầu thang.
“Bà ngoại!”
Tôi hoảng hốt chạy tới, nhưng không kịp ngăn bà ngoại lăn dài xuống bậc thang.
Nước mắt tôi rơi lã chã, run rẩy ôm bà ngoại vào lòng, bàn tay chạm sau đầu bà chỉ thấy toàn máu đỏ tươi.
“Bà ơi, bà không sao chứ? Xin bà đừng dọa con, con đưa bà đến bệnh viện ngay đây!”
Bạch Kiều Kiều bị dọa sợ đứng sững tại chỗ, đến khi Thịnh Gia Minh chạy đến, cô ta ôm bụng ngồi bệt xuống đất.
“Đau quá, Gia Minh, bụng em đau quá…”
Tôi chẳng còn hơi sức đâu mà vạch mặt cô ta, chỉ cùng bố mẹ vội vàng bế bà ngoại chạy ra ngoài.
Nhưng đúng lúc xe cấp cứu vừa đến, Thịnh Gia Minh lại bế Bạch Kiều Kiều leo lên trước.
“Kiều Kiều còn trẻ, tuyệt đối không được để lại di chứng. Các người gọi thêm xe khác đi.”
“Thịnh Gia Minh! Bà ngoại từng coi anh như cháu ruột, giờ anh lại trơ mắt nhìn bà ấy chết sao?”
Nhưng anh ta chẳng buồn đáp lại, chỉ quay sang bác sĩ, ra lệnh:
“Chạy nhanh lên! Tôi là giáo sư Đại học Nam Hồ, đây là sinh viên của tôi. Nếu xảy ra chuyện gì, nhà trường nhất định sẽ không tha cho các người đâu!”
Cả khuôn mặt anh ta chỉ toàn lo lắng cho Bạch Kiều Kiều.
Khoảnh khắc đó, hận thù trong lòng tôi dâng lên tột độ.
Ngay trước khi cửa xe cấp cứu đóng lại, tôi thấy Bạch Kiều Kiều nằm trên cáng, vẫn cố nở một nụ cười khiêu khích về phía tôi.
5
Tôi cảm nhận rõ ràng hơi thở của bà ngoại trong lòng mình ngày càng yếu dần.
Phải rất lâu sau, chúng tôi mới được xe chuyên dụng của khách sạn chở đến bệnh viện.
Nhưng đúng giờ cao điểm nghỉ trưa, xe kẹt cứng trên đường.
Tôi nắm chặt tay bà ngoại, nước mắt làm nhòe hết lớp trang điểm.
“Bà ơi, xin bà phải cố lên, bà nhất định không được xảy ra chuyện gì đâu!”
Bà cố gắng nở một nụ cười yếu ớt với tôi, đầu ngón tay chạm vào má tôi, giọng nhỏ đến mức gần như tắt.
“Ngoan, nếu con không vui thì đừng cưới nó nữa.”
Vừa nói xong, bà nhắm mắt lại, bàn tay buông thõng xuống một cách nặng nề.
Đúng lúc đó xe mới tới được bệnh viện.
Chỉ chậm có năm phút.
Nếu Thịnh Gia Minh không giành mất xe cấp cứu, có lẽ bà đã không chết.
Tôi đau đớn nhắm chặt mắt, tựa đầu vào vai bà, cảm nhận cơ thể trước mặt đang dần lạnh ngắt.
Tiếng chuông điện thoại trong túi vang lên, là nhạc chuông riêng mà tôi đặt cho Thịnh Gia Minh.
Tôi như mất hết cảm giác, bấm máy nghe.
Giọng anh ta vang lên, mang theo niềm vui không giấu được.