Sau kỳ thi đại học là mùa du lịch cao điểm.

Tôi dẫn một đoàn gồm năm học sinh vừa thi xong – bốn nam một nữ.

Năm người họ sau lưng tôi lén đặt một phòng giường đôi.

Tôi lo bọn trẻ chưa đủ chín chắn để chịu trách nhiệm cho tương lai của mình nên cố gắng ngăn cản.

Kết quả là bị nhóm học sinh và phụ huynh của họ điên cuồng khiếu nại.

Mấy cậu con trai bảo tôi không chuyên nghiệp, vô trách nhiệm.

Còn cô gái thì nói:

“Đều tại chị xen vào chuyện không đâu, em mới đánh mất cơ hội ngàn vàng để gả vào hào môn.”

Họ đòi tôi bồi thường hàng chục triệu.

Trong lúc giằng co, tôi bị họ giở trò, khiến một du khách chết vì sự cố.

Tôi bị tống vào tù, thân bại danh liệt.

Lúc mở mắt ra, tôi lại quay về ngày đầu tiên của chuyến đi.

Lần này, tôi phải xem thử xem, cô ta rốt cuộc có thể gả vào hào môn hay không!

01

“Một phòng giường đôi thôi mà, chị đến cả chuyện này cũng không xử lý được sao?”

Một cậu con trai ngông nghênh, ánh mắt khinh thường – y hệt như đời trước.

Tôi theo phản xạ nhìn sang.

Bốn nam sinh, một nữ sinh.

Cô gái kia xinh xắn thuần khiết, đôi mắt long lanh như vì sao, chẳng vướng chút bụi trần.

Nhưng chính đôi mắt ấy khiến tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Cô gái tên là Lưu Tử Hân, trạc tuổi con gái tôi.

Khi phụ huynh đưa cô bé đến, họ dặn rằng con gái chưa từng đi xa, còn rất ngây thơ, nhờ tôi chăm sóc nhiều hơn.

Tôi sợ cô bé bị bắt nạt nên lúc nào cũng giữ bên cạnh.

Nhưng chỉ đến khi xuất phát, tôi mới biết cô ta và bốn cậu con trai đó đã quen từ trước.

Họ cố tình cùng đăng ký tour của tôi.

Ngày đầu đến nơi, cả bốn lần lượt hỏi tôi có thể đổi thành phòng giường đôi được không.

Tôi nghiêm túc từ chối.

Ngày hôm sau, họ tự ý đổi một phòng giường đôi ở quầy lễ tân.

Lưu Tử Hân lén chui vào.

Tôi phát hiện và lập tức kéo cô ta ra ngoài.

Ai ngờ sau đó lại bị khiếu nại khắp nơi.

Bốn cậu trai bảo chuyến đi nhàm chán vì tôi vô trách nhiệm.

Lưu Tử Hân cùng phụ huynh thì nói – mấy cậu trai đó đều con nhà giàu.

Nếu cô ta “túm” được một người, chắc chắn sẽ gả vào nhà hào môn, một bước lên mây.

Chính tôi – cái “vật cản đường” này – đã khiến cô ta lỡ mất cơ hội đổi đời.

Kết thúc chuyến đi, họ còn yêu cầu tôi bồi thường cả trăm triệu.

Tôi không đồng ý.

Tôi tin mình không làm gì sai cả.

Nhưng khi tôi tiếp tục dẫn đoàn sau đó, một du khách bị bệnh tim đã nhờ tôi giữ thuốc hộ.

Không hiểu sao thuốc lại biến mất.

Cuối cùng người đó lên cơn bệnh và qua đời.

Tôi từng thấy camera ghi lại cảnh ai đó lén lút động vào túi tôi.

Nhưng chưa kịp đưa bằng chứng ra, bọn họ đã tung đoạn clip chỉnh sửa lên mạng trước.

Tôi lập tức bị gán tội là “hướng dẫn viên giết người”, bị toàn ngành du lịch tẩy chay.

Ông chủ yêu cầu tôi bồi thường danh dự cho công ty, gia đình nạn nhân thì đòi tôi đền mạng.

Chồng và con gái tôi cũng bị cộng đồng mạng truy lùng danh tính.

Khi đầu óc hoảng loạn, tôi bị chính Lưu Tử Hân lái xe tông chết.

“Chị nghe rõ chưa?

Mau đổi cho tụi em một phòng giường đôi đi!”

Giọng cậu con trai lại vang lên, đầy mất kiên nhẫn.

Tôi nhận lấy hồ sơ từ tay tiểu đồ đệ, kiểm tra lại lần nữa, rồi gật đầu.

Cả năm đứa trẻ đều đã đăng ký bằng căn cước công dân – đều là người trưởng thành.

Ở kiếp trước, vì sợ chúng chưa đủ năng lực chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, mà cuối cùng chỉ có mỗi cô gái là chịu khổ, tôi mới cố hết sức ngăn cản.

Nhưng bây giờ thì khác.

Đã có người nóng lòng muốn trèo cao, tôi việc gì phải xen vào nữa?

Tôi thật sự muốn xem lần này, cô ta có trèo nổi cái cành cao đó không!

02

“…Sư phụ? Thật sự không quản nữa sao?” – Tiểu đồ đệ Trình Ý ngạc nhiên tột độ.
“Chẳng phải người từng nói, tình huống như thế này tuyệt đối không thể đổi phòng cho họ sao?”

Trình Ý không phải đồ đệ đầu tiên tôi dạy, nhưng là người tôi dốc lòng nhất.

Vì con bé lanh lợi, dí dỏm, lại có ánh mắt tinh tường, chuyên môn cũng rất vững vàng.

Tôi không muốn tài năng bị chôn vùi, hễ có hoạt động gì đều dẫn con bé theo.

Biết nó chỉ có một mình ở thành phố này, tôi thường gọi đến nhà ăn cơm.

Thế mà chính con bé tôi hết mực tin tưởng ấy,

Khi tôi bị cả xã hội mắng chửi, ngoài mặt thì an ủi, sau lưng lại đứng ra làm chứng giúp những kẻ vu khống tôi.

Nó nói tôi dẫn đoàn chỉ lo ăn chơi hưởng thụ, chẳng thèm quan tâm sống chết của du khách.

Khi tôi tiếp tục dẫn đoàn, nó lén lấy đi thuốc tôi cất hộ cho khách bị bệnh tim trong ba lô.

Tôi tức giận đi tìm nó nói chuyện, kết quả chưa kịp mở lời thì bị Lưu Tử Hân lái xe tông chết.

Chỉ đến sau khi tôi chết, mới biết Trình Ý chính là con gái của giám đốc công ty du lịch chúng tôi.

Nó nằm trên giường một thiếu gia nhà giàu vừa thi xong đại học, cố hết sức lấy lòng.

Khi nhắc đến tôi với bạn bè, giọng đầy căm hận:

“Công ty du lịch nhà tôi đang kẹt vốn, tôi bảo chị ta lấy tiền dành làm của hồi môn cho con gái ra xoay tạm, chị ta còn không chịu!

Đáng đời bị người ta chửi!

Nếu không phải vì chị ta, có khi tôi đã mang thai con của thiếu gia họ Khâu rồi! Còn cần phải khổ sở thế này sao! Mà ba tôi hồi đó còn coi trọng chị ta lắm!”

Lúc ấy tôi mới hiểu ra, có lẽ từ khi con bé đến gần tôi, mọi thứ đã là một âm mưu!

Nó ngoài mặt vâng dạ, sau lưng lại đâm dao, trong lòng thì căm thù tôi đến tận xương tủy!

Cũng giống Lưu Tử Hân, từ lâu đã mơ mộng được một bước lên mây!

Tôi đã dốc lòng dìu dắt, rốt cuộc lại nuôi phải một con sói mắt trắng!

Tôi cố gắng kiềm chế cơn giận muốn tát bay nó ra khỏi Nam Hải, chỉ khẽ cười lạnh một tiếng:

“Đều là người trưởng thành cả rồi, tôi có phải quản trời quản đất, đến cả chuyện trên giường của người khác cũng quản chắc?”

Sắc mặt Trình Ý hơi đổi, vội nói:

“Nhưng như vậy sao được? Họ còn nhỏ mà, để em đi xem thử!”

Tôi bĩu môi.

Chắc lo bọn họ “nhỏ” là phụ, sợ mình không có chỗ đứng mới là chính.

You cannot copy content of this page