5.
“Chúng tôi phát hiện thi thể của Lưu Quân trong nhà vệ sinh. Theo hình ảnh từ camera giám sát, trong khoảng thời gian đó chỉ có cô từng vào nhà vệ sinh. Xin hãy phối hợp điều tra.”
Tôi cùng gia đình bị đưa vào phòng an ninh, riêng tôi bị tách ra để thẩm vấn.
“Cô Thẩm Di Nhiên, camera ghi lại cách đây 23 phút cô từng vào nhà vệ sinh. Sau khi ra ngoài, trâm cài trên đầu cô cũng biến mất.”
“Chúng tôi tìm thấy trâm cài của cô trong thùng rác sân bay. Qua kiểm tra, trên đó có DNA của cô và hình dáng hoàn toàn trùng khớp với vết thương chí mạng trên thi thể của Lưu Quân.”
“Chứng cứ rành rành như vậy, cô còn gì để nói không?”
Tôi chưa từng giết người, dĩ nhiên không thể nhận tội:
“Cảnh sát, tôi bị oan! Tôi đúng là có gặp hắn trong nhà vệ sinh, lúc đó hắn định giở trò đồi bại với tôi, tôi đã dùng trâm để tự vệ, sau đó không còn gặp lại hắn nữa.”
Nghe tôi chối, cảnh sát không hài lòng, gõ tay xuống bàn đầy tức giận:
“Thẩm Di Nhiên, nếu cô tiếp tục không chịu nhận tội, đến khi tuyên án sẽ bị xử phạt nặng hơn.”
“Hơn nữa, cô rõ ràng đã mua vé bay ra nước ngoài nhưng lại đột ngột hủy check-in. Chúng tôi có lý do để nghi ngờ cô đã lên kế hoạch giết Lưu Quân từ trước.”
Tôi liên tục lắc đầu, chuyện này chắc chắn có điều bất thường, phía sau nhất định có người đứng sau giật dây.
Thời gian gây án, động cơ gây án đều khớp với dữ liệu camera. Thậm chí còn có vật chứng trực tiếp buộc tội tôi—mọi thứ đều quá hoàn hảo, logic kín kẽ đến mức đáng sợ.
Huống hồ khi Lưu Quân bỏ chạy, tôi đã thấy trên đầu hắn vẫn còn tới ba mươi năm sống.
Nếu tôi không nhanh chóng tìm được bằng chứng phản bác, chắc chắn sẽ bị định tội là hung thủ giết người.
Khoan đã—bằng chứng! Cảnh sát tìm thấy trâm cài ở đâu?
Đúng rồi!
“Cảnh sát, lúc tôi dùng trâm đẩy lùi hắn, tôi đã bỏ trâm vào túi xách rồi. Sao nó lại xuất hiện trong thùng rác? Không tin các anh có thể lục lại túi của tôi!”
6.
Cảnh sát đi kiểm tra vật chứng trở lại, sau đó lắc đầu với viên cảnh sát đang thẩm vấn tôi. Hai người ghé tai trao đổi vài câu, rồi—
“Rầm!” Viên cảnh sát ngồi giữa đập mạnh tay xuống bàn, trừng mắt nhìn tôi:
“Cô còn định ngụy biện gì nữa? Chúng tôi đã lục kỹ túi của cô, hoàn toàn không thấy trâm cài nào cả.”
“Hơn nữa, toàn bộ quá trình cô giết người đã bị người ta quay lại và tung lên mạng rồi. Cô còn không chịu nhận tội sao?”
Không thể nào! Tôi rõ ràng đã bỏ trâm vào túi và trước khi bị bắt, tôi còn giao túi cho mẹ.
Vả lại lúc Lưu Quân giở trò đồi bại, chắc chắn không có ai khác ở đó. Nếu có người, hắn đã bỏ chạy từ đầu, không thể liều lĩnh tiếp tục tấn công tôi.
Thấy tôi vẫn im lặng, cảnh sát bèn mở điện thoại, đưa thẳng đến trước mặt tôi, cho tôi xem đoạn video đang phát.
Người phụ nữ trong video mặc áo khoác chống nắng có mũ liền, không nhìn rõ mặt, nhưng từ một vài góc nhìn, trông quả thật rất giống tôi.
Cô ta mặc áo chống nắng trắng, quần đen, giày thể thao trắng, đeo vòng tay và hoa tai giống hệt tôi.
Thậm chí, trên đầu cô ta cũng hiển thị chỉ còn sáu tiếng sống.
Ngay cả tôi cũng bắt đầu hoài nghi bản thân—chẳng lẽ tôi thật sự đã chết trong vụ tai nạn giao thông lúc sáng?
Chẳng lẽ tất cả những gì tôi thấy, từ đồng hồ sinh mệnh đến vụ giết người… đều là ảo ảnh trước khi chết?
Tôi ngồi ngây ra trên ghế, không nói một lời.
Cảnh sát tưởng tôi sắp nhận tội thì bất ngờ tôi lên tiếng:
“Tôi có thể nhận tội, nhưng trước đó, tôi muốn gặp riêng ba mẹ và chồng tôi.”
Thời gian sống trên đầu mỗi lúc một ít đi—tôi buộc phải đánh cược một phen.
7.
Người gặp tôi đầu tiên là mẹ.
Vừa gặp, bà đã vội vã khuyên tôi nhận tội:
“Di Nhiên, con nhận lỗi đi, mẹ hứa sẽ tìm luật sư giỏi giúp con bảo lãnh, chắc chắn sẽ không để con ở trong đó lâu đâu.”
Nghe bà nói, tôi chỉ thấy kỳ lạ.
Mẹ tôi là người coi tôi là tất cả, từ sau khi mất một đứa con, bà càng xem tôi quan trọng hơn cả mạng sống.
Làm sao có thể chưa hỏi rõ đầu đuôi mà đã vội bảo tôi nhận tội?
Thấy tôi im lặng, bà có vẻ lo lắng, ánh mắt đầy tuyệt vọng nhìn tôi:
“Coi như vì mẹ đi, con nhận tội rồi theo cảnh sát đi, đừng liên lụy đến tụi mẹ nữa!”
Cảnh sát thấy mẹ tôi quá kích động nên lập tức kéo bà ra ngoài. Lúc rời đi, bà vẫn còn cố thuyết phục tôi nhận tội.
Ngực tôi nghẹn lại, một ý nghĩ trỗi dậy trong lòng—nhưng tôi không dám tin vào điều đó.
Người vào gặp tôi tiếp theo là ba. Khác với mẹ, ánh mắt ông nhìn tôi phức tạp và khó đoán, nhưng cuối cùng vẫn kiên định mở lời:
“Ba tin con không phải là kẻ giết người. Con yên tâm, ba sẽ không để con phải đón sinh nhật trong tù đâu.”
Nếu tính từ lúc vào sân bay, thì còn đúng sáu tiếng nữa là đến sinh nhật tôi.