Vì vụ việc còn cần điều tra thêm, và cũng liên quan đến quy định nội bộ ngành hàng không, nên cảnh sát tạm thời chưa thể có biện pháp xử lý trực tiếp với Dương Xán và Lâm Ngữ Đồ.
Khi ánh mắt cô ta chạm vào tôi, toàn bộ hận ý trong đáy mắt bùng phát dữ dội.
Lâm Ngữ Đồ lao thẳng về phía tôi, giọng đầy tức giận:
“Chúc Nhan! Giờ mọi chuyện ầm ĩ thế này, cô biết kết cục của mình sẽ ra sao không?”
“Cô cứ chờ đấy! Dương Xán nhất định sẽ không tha cho cô đâu!”
“Chờ về đến công ty, tôi xem cô còn dám làm gì được nữa!”
Tôi không đáp.
Cũng không hề hoảng loạn, bởi tôi chẳng làm gì sai.
Tôi luôn tuân thủ đúng quy định trong suốt hành trình, thậm chí còn nhiều lần ngăn cản hành vi sai trái của Lâm Ngữ Đồ.
Chuyện này, không chỉ tổ tiếp viên có thể làm chứng, mà cả bản ghi âm cũng nói rõ tất cả.
Lâm Ngữ Đồ dựa vào việc được cơ trưởng chống lưng, ngang ngược trong tổ bay khiến ai cũng bất mãn.
Tôi cũng rất muốn xem lúc đối chất, rốt cuộc mọi người sẽ đứng về phía ai.
Đúng lúc ấy, cánh cửa phía sau mở ra với tiếng kẹt khô khốc.
Dương Xán bước ra, trông có vẻ mệt mỏi và chán chường.
Vừa thấy anh ta, Lâm Ngữ Đồ lập tức nhào tới, khoác tay anh ta như tìm được chỗ dựa:
“Anh Xán! Anh tuyệt đối không được bỏ qua cho Chúc Nhan!”
“Nếu không phải vì cô ta, chúng ta đâu đến nông nỗi này! Giờ nội bộ công ty chắc đã loạn lên rồi, sau này em với anh còn mặt mũi nào đi làm nữa chứ!”
Đến nước này rồi, cô ta vẫn ngây thơ cho rằng Dương Xán có thể bảo vệ được mình.
Tôi chỉ thấy buồn cười vì sự ngu muội ấy, rồi thản nhiên lấy điện thoại ra chụp lại dáng vẻ tình tứ của hai người họ.
Mặt Dương Xán lập tức sầm xuống.
Anh ta lao đến, định giật lấy điện thoại từ tay tôi:
“Chúc Nhan, cô muốn làm gì? Đừng ép tôi phải ra tay!”
Tôi lùi một bước, vừa khéo đứng sau lưng một cảnh sát đang đi ngang.
Sau đó, tôi lấy ra bản đơn ly hôn đã chuẩn bị sẵn từ trước, chìa ra trước mặt anh ta:
“Giờ anh cũng rảnh rồi, ký đi.”
“Dương Xán, bên cạnh anh đã có người khác, vậy thì chúng ta ly hôn đi, đừng làm khổ nhau nữa.”
6
Cả hành lang rơi vào một khoảng lặng kéo dài.
Rồi đột nhiên, Dương Xán cười lạnh:
“Chúc Nhan, cô lại bày thêm trò gì nữa đây?”
“Ly hôn à? Cô nghĩ chỉ vì cô làm loạn một chút, tôi sẽ tha cho cô tất cả những gì vừa xảy ra sao?”
“Cho dù cô là vợ tôi, tôi cũng tuyệt đối không buông tha!”
Đến lúc này mà anh ta vẫn tưởng tôi đưa đơn ly hôn là để xuống nước, để được tha thứ.
Nhưng anh ta, từ đầu đến chân, giờ đã chẳng còn gì đáng để tôi lưu luyến nữa.
Tôi nhún vai, thản nhiên như không:
“Không sao. Anh cho là tôi đang gây sự cũng được, nghĩ tôi đang cầu xin cũng chẳng sao.”
“Ly hôn – là điều tôi đã quyết định rồi.”
“Giờ chỉ là thông báo sớm với anh một tiếng. Tôi sẽ sớm liên hệ luật sư để làm thủ tục.”
Tôi vừa dứt lời, quay người bước đi, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó.
Tôi quay lại, nhìn hai kẻ đang mười ngón tay đan chặt lấy nhau, nụ cười trên môi càng rực rỡ hơn.
“Còn một chuyện nữa – mấy chuyện dơ bẩn giữa anh và Lâm Ngữ Đồ, ai trong công ty cũng biết cả rồi. Tôi cũng nắm được không ít bằng chứng trong tay. Nên trong đơn ly hôn, tôi sẽ yêu cầu anh ra đi tay trắng.”
“Chúc Nhan! Cô đúng là mặt dày không biết xấu hổ! Rõ ràng tất cả đều do cô tính toán từ trước!”
Lâm Ngữ Đồ tức đến điên người, lao đến định đuổi theo tôi.
Còn tôi, chẳng buồn quay đầu, cứ thế rời khỏi đồn cảnh sát.
Vừa quay về công ty hàng không, tôi lập tức bị cấp trên gọi vào phòng làm việc.
Dù gì thì chuyện của Dương Xán lần này cũng quá nghiêm trọng, đã bị dân mạng đăng lên mạng, khiến dư luận dậy sóng.
Hiện tại, công ty cũng đang bị áp lực xã hội bủa vây, buộc phải đưa ra lập trường rõ ràng.
Nếu như Dương Xán chỉ đơn giản là làm chậm một chuyến bay thông thường thì còn có thể cứu vãn.
Nhưng vấn đề ở chỗ, đây là một chuyến bay cấp cứu, và bệnh nhân còn có thân phận đặc biệt.
ĐỌC TIẾP : https://vivutruyen.net/chuyen-bay-dinh-menh/chuong-6