Ngay khi tiếng ông dứt, một giọng nam trầm ổn xen vào —— chính là Lâm Tri Phong, trợ lý đắc lực nhất của ông nội.
“Rõ, Thẩm tổng.”
Trong nền âm thanh, tiếng gõ bàn phím và mệnh lệnh rõ ràng vang lên:
“Tháp điều khiển, đây là Thẩm ban số một. Chuyến bay G-1024 khởi động khẩn cấp hạ cánh ưu tiên tuyệt đối. Giải tỏa không phận, nhường đường bay.”
“Phòng pháp chế, chuẩn bị giấy ly hôn. Chu Mặc Thần ra đi tay trắng, tài liệu phải có mặt ở phòng VIP sân bay Lâm Thành trong vòng nửa giờ.”
“Tôi và đội an ninh tập đoàn lập tức đến sân bay Lâm Thành chờ tiểu thư hạ cánh.”
Mệnh lệnh gọn gàng, dứt khoát, không một giây chậm trễ.
Giọng Lâm Tri Phong lần nữa vang lên:
“Tiểu thư, mọi việc đã sẵn sàng. Ba mươi phút nữa hạ cánh Lâm Thành.”
“Thông tin của kẻ gây rối cầm thẻ bạch kim và Chu Vân Nhi sẽ được chuyển cho cô trong mười phút nữa.”
13
Nghe rõ mồn một những chỉ thị trong điện thoại, Chu Nhiên lại phá lên cười:
“Haha! Thẩm ban số một? Dọn không phận? Cứ diễn đi!”
“Tôi nói cho cô biết, lát nữa xuống máy bay, chỉ cần em gái tôi nói một câu với Chu tổng, cô sẽ chết không toàn thây!”
Nhưng tiếng cười của hắn chưa dứt ——
Loa phát thanh trên máy bay vang lên, lần này là giọng cơ trưởng, trầm trọng chưa từng có:
“Xin chú ý, xin chú ý. Do yếu tố bất khả kháng, chuyến bay sẽ khẩn cấp hạ cánh xuống sân bay Lâm Thành. Xin hành khách lập tức trở về ghế, thắt dây an toàn…”
Nụ cười trên mặt Chu Nhiên đông cứng ngay tức khắc!
Hắn hoảng hốt lôi điện thoại, định gọi cho Chu Vân Nhi.
Chưa kịp bấm số, hai nhân viên an ninh đã nhanh chóng tiến đến, thu điện thoại.
“Chu tiên sinh, ông bị nghi ngờ gây nguy hiểm an toàn bay, mời phối hợp điều tra.”
Trong lúc Chu Nhiên bị áp giải ra ngoài, tôi nhận được tin nhắn của Chu Mặc Thần:
【Thiên Tầm, đủ rồi. Vân Nhi rất đơn thuần, cô ấy không bao giờ làm loạn như em! Anh nói rõ cho em, người anh yêu là em! Nhưng anh nhất định phải ở bên cô ấy ít nhất ba năm. Trong ba năm này em hãy an phận làm vợ nhà họ Chu, đừng gây thêm rắc rối. Ba năm sau, nếu anh chán rồi, có lẽ sẽ trở về với gia đình.】
【Đừng quên, không có anh, Thẩm Thiên Tầm em chẳng là gì cả.】
Tôi cầm điện thoại, thản nhiên nhắn lại:
【Chu Mặc Thần, ba mươi phút nữa tới Lâm Thành ngay.】
【Tôi có một món quà lớn dành cho anh.】
【Tất nhiên, nếu anh không đến, Chu Nhiên tôi sẽ giao cho cảnh sát.】
Gửi xong, tôi thẳng tay chặn liên lạc với anh ta.
14
Rất nhanh.
Tôi nhận được tài liệu do Lâm Tri Phong gửi đến.
Thì ra, Chu Vân Nhi căn bản chẳng phải đóa bạch liên đơn thuần gì cả.
Cô ta chính là con nuôi mà lão cáo già Triệu Phong của Đỉnh Phong Capital – đối thủ lớn nhất của Vân Thiên Airlines – dày công bồi dưỡng.
Hai năm trước đã được sắp đặt len lỏi vào Vân Thiên Airlines.
Từ đó từng bước tiếp cận Chu Mặc Thần.
Còn mối quan hệ giữa Chu Nhiên và Triệu Phong cũng mập mờ khó nói.
Chu Mặc Thần, tên ngu tự cho mình thông minh.
Anh ta tưởng mình gặp được tình yêu chân thật.
Nhưng thực chất, từng bước một đều bị cặp anh em này nắm gọn trong lòng bàn tay.
Thật nực cười!
15
Ba mươi phút sau.
Máy bay hạ cánh.
Khi hành khách vừa rời khỏi khoang, đã thấy Chu Mặc Thần dẫn theo mấy nhân viên an ninh công ty hùng hổ tiến lên máy bay.
Chu Vân Nhi siết chặt cánh tay anh ta, đôi mắt đỏ hoe như thể chịu uất ức to lớn.
Nhưng kỳ lạ, Lâm Tri Phong lẽ ra đã có mặt lại chẳng thấy đâu.
Tôi đang định gọi cho anh ta, thì điện thoại đã kêu trước.
“Tiểu thư, lão gia đột nhiên ngất xỉu! Đã được đưa khẩn cấp đến bệnh viện tư rồi!”
“Chuyện xảy ra bất ngờ, lão gia còn chưa kịp ký văn bản bãi nhiệm Chu Mặc Thần…”
Trái tim tôi chùng xuống, bàn tay nắm chặt điện thoại:
“Ông nội thế nào?”
“Vẫn đang hôn mê. Quản gia Thẩm đã mang người đến đón cô, xin cô tạm thời chờ.”
Điện thoại vừa cúp.
Chu Mặc Thần đã dẫn người áp sát.
“Thẩm Thiên Tầm, em làm loạn đủ chưa? Anh trai Vân Nhi đâu?”
Ngay lúc ấy, Chu Nhiên vùng khỏi tay an ninh, gào lên:
“Vân Nhi, con tiện nhân này bắt người ta trói tôi, còn nhục mạ tôi! Em xem cổ tay anh bị bầm tím hết cả rồi!”
“Nó còn dám bảo muốn đuổi Chu tổng ra khỏi công ty!”
Chu Vân Nhi nhìn thấy anh trai thảm hại như vậy, nước mắt càng lã chã.
Mà tôi giờ chỉ muốn đến bệnh viện gặp ông nội.
“Chu Mặc Thần, ông nội vừa ngất xỉu, tôi phải đi ngay.”
“Bao năm qua ông ấy đối xử với anh thế nào, trong lòng anh rõ. Cho dù chỉ nhìn vào tình nghĩa đó, hãy để tôi đi!”
Nghe đến ông nội, sắc mặt Chu Mặc Thần thoáng lưỡng lự.