Anh còn chưa nói hết, tôi đã bước thẳng vào khung hình, đứng trước ống kính.
Gương mặt bình tĩnh của tôi hiện rõ trên màn hình.
“Chu Mặc Thần, anh chắc chắn muốn tôi quỳ xuống sao?”
9
“Vợ?”
Chu Mặc Thần gần như buột miệng thốt ra.
Hai chữ ấy như tiếng sét nổ vang, khiến những tiếp viên đang tuyệt vọng thoáng nhìn thấy một tia hy vọng.
Nhưng chỉ thoáng qua.
Sự ngạc nhiên trên mặt Chu Mặc Thần nhanh chóng bị thay thế bởi vẻ chán ghét và bực dọc.
Anh ta thậm chí không buông Chu Vân Nhi ra, chỉ dùng tay kia day day huyệt thái dương, giọng mất kiên nhẫn:
“Thiên Tầm, sao em lại ở đây?”
“Tối qua em nói với anh công việc mới… chính là đến hãng hàng không làm tiếp viên tập sự à?”
Tôi bình thản gật đầu.
Ánh mắt Chu Mặc Thần lướt qua bộ đồng phục ướt sũng của tôi, giọng lạnh hẳn:
“Đừng làm loạn nữa. Mau làm theo lời Chu tiên sinh, xin lỗi đi. Có gì đợi máy bay hạ cánh rồi nói.”
Câu này vừa buông ra.
Không chỉ tôi, mà cả các tiếp viên trong khoang suất ăn đều chết lặng.
Ánh mắt họ từ chấn động trở về tuyệt vọng, rồi hóa thành trống rỗng.
Chu Vân Nhi thấy thế, liền rúc thêm vào lòng anh ta, đổ thêm dầu vào lửa:
“Anh Mặc Thần, thì ra chị ấy chính là chị Thiên Tầm đó ~ Vừa nãy chị ấy dữ lắm, chắc chắn làm anh em sợ rồi!”
Chu Mặc Thần lập tức dỗ dành, vỗ lưng cô ta:
“Vân Nhi với anh trai cô ấy đều đơn thuần, chẳng có mưu mô gì. Họ chỉ muốn một lời xin lỗi thôi mà.”
“Nghe lời đi, quỳ xuống xin lỗi Chu tiên sinh. Đừng làm khó anh.”
10
Tôi nhìn anh ta, bất giác bật cười, nụ cười lạnh buốt chẳng chạm đến đáy mắt.
“Chu Mặc Thần, anh còn nhớ trước khi kết hôn, anh đã quỳ xuống hứa với tôi điều gì không?”
“Bây giờ! Anh nên thực hiện lời hứa ấy rồi!”
Nói xong, tôi không chờ phản ứng của anh ta.
Dứt khoát ngắt cuộc gọi.
Tôi quay người đi thẳng đến tủ đồ của tiếp viên.
Rút ra một chiếc điện thoại vệ tinh lớn hơn, nặng nề hơn.
“Ông nội.”
“Có người gây rối trật tự phục vụ trong khoang, ảnh hưởng đến an toàn chuyến bay.”
“Thông báo cơ trưởng, lập tức hạ cánh khẩn cấp xuống sân bay gần nhất.”
“Và khi máy bay hạ cánh, con muốn thấy giấy ly hôn của con với Chu Mặc Thần.”
11
Chu Nhiên nhìn chằm chằm chiếc điện thoại vệ tinh trong tay tôi, sững ra vài giây rồi ôm bụng cười khẩy.
“Ô hô, mới vào nghề mà bày đặt diễn trò tiểu thư? Giơ cái điện thoại cũ rích ra gọi ông nội hả?”
Ánh mắt hắn đầy khinh miệt:
“Cô có biết Chu tổng Chu Mặc Thần là ai không? Ở trong giới hàng không này, anh ta giậm chân một cái, đất cũng phải rung ba lần!”
Tôi nhếch môi, chẳng thèm liếc:
“Chu Mặc Thần? Hắn cũng đáng gọi là người à?”
Chẳng qua chỉ là một tên con rể ở rể nhà họ Thẩm.
Năm xưa, ông nội hắn từng giúp ông nội tôi một lần.
Nhà họ Thẩm trọng tình nghĩa, nên ghi nhớ ơn này cả đời.
Vì vậy, khi gia cảnh Chu Mặc Thần sa sút, ông nội tôi tìm đến, mong tôi hoàn thành mối hôn ước từ tấm bé.
Tôi thấy anh ta có chút năng lực, bề ngoài cũng coi như thành thật, nên gật đầu.
Trước lễ cưới, tôi gọi anh ta vào thư phòng, nói rõ ràng:
“Chu Mặc Thần, trung thành là giới hạn của tôi. Nếu một ngày nào đó anh nảy lòng phản bội, làm bất cứ điều gì có lỗi với tôi, tôi sẽ lập tức ly hôn.”
Khi đó, anh ta đã thề thốt thế nào?
Quỳ ngay trước mặt ông nội tôi, giơ tay thề trời, thề biển: đời này tuyệt đối không phụ tôi. Nếu thất hứa, trời đánh thánh vật, phải ra đi tay trắng, vĩnh viễn không ngóc đầu dậy.
Nhưng tôi và ông nội cũng giữ lại một con bài.
Chưa bao giờ cho anh ta biết, nhà họ Thẩm giàu đến mức sánh ngang quốc gia.
Chu Mặc Thần luôn nghĩ, tôi chỉ là một tiểu thư nhà giàu bình thường.
Anh ta càng tưởng, vị trí tổng giám đốc hãng hàng không này là do năng lực và cố gắng của mình mà có.
Thật ngu xuẩn!
Hôm nay, tôi sẽ cho anh ta thấy rõ: rời khỏi tôi – Thẩm Thiên Tầm, thì Chu Mặc Thần rốt cuộc chẳng là gì hết!
12
Giọng ông nội vang lên qua ống nghe, điềm đạm nhưng ẩn chứa chút nghiêm trọng:
“con đã suy nghĩ kỹ chưa?”
“Rồi.” Tôi không hề do dự.
Ông nội trầm ngâm ba giây, sau đó ra lệnh cho người bên cạnh:
“Làm theo lời tiểu thư, lập tức thi hành.”