Tôi giơ tay ra hiệu:

【Là chồng tôi thuê cô ấy, chắc không còn tiền nên cô ấy không đến nữa】

Cô ấy cau mày, nhìn chằm chằm tôi như đang suy nghĩ gì đó, rồi hỏi tiếp:

“Chị có biết người đến nhà chị mỗi ngày là tình nhân của chồng chị không? Cô ta sống ngay tầng trên.”

Tôi sững người, rồi xua tay:

【Hai người họ không nói chuyện gì trước mặt tôi, tôi không biết họ có quan hệ gì】

Trên mặt nữ cảnh sát thoáng hiện nét áy náy, nhưng vẫn tiếp tục hỏi:

“Chúng tôi tìm thấy nhiều mẫu sinh học tại hiện trường, không chỉ của một người. Chị có từng thấy người giúp việc thân thiết với ai không? Hoặc chị có biết thêm ai khác không?”

Tôi vẫn tiếp tục lắc đầu:

【Không có】

Đúng lúc đó, một cảnh sát khác đang tìm kiếm bước lại, tay đeo găng, bê theo một con dao:

“Con dao này thuộc cùng một bộ với hung khí tại hiện trường.”

Nữ cảnh sát thở dài một hơi, nghiêm túc nói với tôi:

“Hiện tại chị là nghi phạm chính của vụ án, mời chị về đồn phối hợp điều tra.”

4

Khi đến đồn cảnh sát, vì tình trạng đặc biệt của tôi, họ không còng tay hay chân.

Trong phòng thẩm vấn, ngoài cảnh sát phụ trách còn có một người phiên dịch ngôn ngữ ký hiệu dành riêng cho tôi.

Cảnh sát nam đối diện có vẻ rất khó gần.

Lông mày anh ta nhíu chặt, ánh mắt nhìn tôi đầy dữ tợn.

Rõ ràng là người chuyên phụ trách những vụ trọng án.

Anh ta lần lượt đặt từng bức ảnh hiện trường vụ án trước mặt tôi:

“Tối ngày 17, lúc 7 giờ chị đang ở đâu?”

【Ở nhà】

“Có ai có thể làm chứng không?”

【Không có】

Anh cảnh sát này không hiền hòa như nữ cảnh sát từng đến nhà tôi.

Anh ta nhìn chằm chằm vào mặt tôi, như muốn moi ra một sơ hở nào đó:

“Nếu không ai có thể làm chứng, tức là chị không có bằng chứng ngoại phạm.”

Tôi sững lại một chút, rồi nhanh chóng dùng tay ra hiệu:

【Camera ở cửa có thể chứng minh.】

Nam cảnh sát vẫn tiếp tục tra hỏi:

“Chúng tôi đã xem hết camera trước cửa. Chiều ngày 17, lúc bốn giờ có một người rời khỏi nhà cô. Nhưng người đó ngụy trang rất kỹ, camera không ghi lại được mặt.”

Tôi bắt đầu sốt ruột, ngay cả ký hiệu tay cũng vội vã:

【Đó là người giúp việc nhà tôi. Mỗi ngày cô ấy đều rời đi vào giờ đó.】

Nam cảnh sát im lặng nhìn tôi rất lâu rồi mới nói:

“Tại hiện trường vụ án có một bộ dao đầy đủ, nhưng con dao dùng để chặt đầu nạn nhân lại là một trong những con dao nhà cô.”

“Vậy rốt cuộc là cô đã giết nạn nhân như thế nào?”

Tôi nhắm mắt lại, thở dài thật sâu, cố gắng kiềm chế cảm xúc:

【Tôi giết anh ta á? Nếu có thể giết, tôi đã giết từ lâu rồi. Người có thể đụng vào dao trong nhà tôi không chỉ có tôi, còn có cả người giúp việc – Đỗ Tiểu Quyên.】

Nam cảnh sát tiếp tục nhìn chằm chằm vào tôi.

Giống như đang cố moi ra điều gì đó từ từng cử động của tôi.

Nhưng đáng tiếc là—

Anh ta chẳng phát hiện được gì cả.

Tôi tiếp tục ra dấu:

【Chẳng lẽ các người không tìm ra nghi phạm nên kéo một kẻ tàn tật như tôi ra làm bia đỡ đạn?】

Người phiên dịch sững người vài giây rồi mới dịch lại nguyên văn.

Thấy tôi nói có phần công kích, nam cảnh sát không những không dừng lại mà còn dồn dập hỏi tiếp:

“Cô hận anh ta sao?”

【Tất nhiên là hận. Nếu không có anh ta, tôi đã không thành ra thế này. Tôi không có quyền hận à?】

Những câu hỏi của anh ta như kim châm vào da thịt tôi.

Tôi không kìm được mà đập tay lên bàn, ra sức vùng vẫy.

Nếu tôi còn nguyên vẹn một đôi chân, có khi tôi đã đứng dậy cãi tay đôi với anh ta rồi.

“Vậy có phải cô hận đến mức muốn giết anh ta? Muốn xé xác anh ta ra từng mảnh?”

Tôi phát ra tiếng rên “hơ hơ” từ cổ họng.

Rồi hất mạnh tấm chăn phủ trên chân xuống đất, há miệng cho họ thấy cái lưỡi cụt của mình:

【Tôi lấy gì để giết? Lấy cái chân cụt này, hay cái miệng chẳng thể nói nên lời này để giết sao?】

【Đúng là tôi hận anh ta, tôi ước gì có thể giết chết anh ta. Anh ta đã hủy cả đời tôi, hủy hoại cả phần đời còn lại của tôi. Nhưng khi tôi còn đủ tay đủ chân, tôi còn không chống lại được anh ta. Vậy giờ tôi thiếu mất một chân, làm sao có thể giết được chứ?】

【Anh nói đi, tôi phải làm cách nào để giết được anh ta?】

Thấy tôi xúc động quá mức, lập tức có người bước vào dừng buổi thẩm vấn.

Nhưng dừng lại không có nghĩa là tôi sẽ được yên.

Nam cảnh sát và người phiên dịch rời khỏi phòng thẩm vấn.

Trong phòng giờ chỉ còn một chiếc camera và một viên cảnh sát trẻ im lặng từ đầu đến giờ, chưa nói một câu nào.

Xung quanh là những bức tường cách âm, chỉ còn lại một tấm gương đen đặc.

Tôi biết rõ, đó là gương một chiều. Họ đều đang ở phía sau theo dõi tôi.

Chúng tôi cứ im lặng nhìn nhau như thế rất lâu.

Cho đến khi miệng tôi khô khốc không còn giọt nước bọt nào, mới có người đẩy cửa bước vào.

5

Người mới đến là một cảnh sát hình sự trung niên.

Trông dễ gần hơn viên cảnh sát trước đó, có vẻ cũng dễ nói chuyện hơn.

Ông ấy đặt một ly nước trước mặt tôi, rồi giơ tay ra hiệu một động tác đơn giản:

【Chào chị】

Tôi vừa uống cạn ly nước, vừa cảnh giác nhìn ông ấy.