09

“Trần Ổn, nửa năm qua anh cứ tìm lỗi sai của em.
Nửa năm nay anh càng lúc càng thiếu kiên nhẫn với em, suốt ngày bảo em làm cái này không đúng, cái kia không tốt.

Em nhịn rồi!

Vì chín năm tình cảm, em đã nhịn. Vì chúng ta sắp kết hôn, em cũng nhịn!

Thì ra không phải là em làm chưa đủ tốt, mà là trong lòng anh, cô ấy tốt hơn!”

Trần Ổn dường như giận đến mức không thở nổi.

Anh ấy siết chặt nắm tay, cả người căng cứng đến run lên.

Tô Thiển Thiển mặt trắng bệch, bước lên kéo tay tôi.

“Mạn Mạn, không phải như cậu nghĩ đâu. Mình với Trần Ổn, bọn mình…”

Tôi gắng sức đẩy cô ấy ra.

“Đừng chạm vào tôi, coi như tôi xin cậu đấy!”

Mắt Tô Thiển Thiển đỏ hoe.

Tôi nhìn cô ấy, đầy thất vọng.

“Dù chỉ vì một câu ‘nghe lời đi’ của cậu mà Trần Ổn thật sự nghe theo, tôi cũng chưa bao giờ trách cậu. Nhưng Tô Thiển Thiển, cậu biết mà, đúng không?

Cậu biết Trần Ổn thích cậu, cậu biết chứ!”

Tôi thực sự đã từng xem Tô Thiển Thiển là bạn.

Tính cô ấy dịu dàng, nhẹ nhàng, ở bên cô ấy rất dễ chịu.

Có lần tôi cãi nhau với Trần Ổn, mọi người đều khuyên tôi phải làm thế nào, nên giải quyết ra sao.

Chỉ có Tô Thiển Thiển.

Cô ấy kiên nhẫn ngồi bên tôi, để tôi khóc suốt một tiếng đồng hồ.

Cô ấy an ủi:

“Cậu không sai, chuyện hôm nay không phải lỗi của cậu. Là Trần Ổn sai, để mình bảo anh ấy đến xin lỗi cậu, được không?”

Hóa ra, cô ấy không nói suông.

Cô ấy thực sự có thể khiến Trần Ổn đến xin lỗi tôi!

10

Tôi giữ được bình tĩnh chỉ đến lúc rời đi sau khi nói thẳng vào mặt họ.

Tôi biết chuyện này đã làm tổn thương mình.
Nhưng không ngờ sức sát thương lại lớn đến vậy.

Ngay trong đêm, tôi sốt cao đến 39 độ.

Mơ mơ màng màng, tôi gọi 120 (cấp cứu), khoác áo rồi lết ra cửa, mở cửa ngồi xuống ở lối vào.

Đèn cảm biến ngoài hành lang lóe lên trong chốc lát.

Vài giây sau, nó lại tắt ngúm.

Bỗng nhiên tôi thấy cay mũi, nước mắt rơi xuống mà chẳng thể kiểm soát.

Nhưng tôi không khóc.

Không khóc thành tiếng thì không tính là khóc.

Khi xe cứu thương đến, tôi đã chỉnh đốn lại bản thân, trừ đôi mắt khô rát và hơi đau, nhìn qua chắc không thấy gì khác thường.

Trên đường đến bệnh viện, tôi thiếp đi, ngủ một mạch đến chiều hôm sau.

Cả người đau nhức, cái đau thấu từ trong xương ra.

Qua thêm một ngày nữa, cơn sốt cuối cùng cũng hạ, tôi mới dần tỉnh táo lại.

Hai ngày qua có rất nhiều người liên lạc với tôi, đều muốn hòa giải.

Trong đó có cả Tô Thiển Thiển.

Cô ấy nhắn:

“Mạn Mạn, hôm đó Lão Hạc ở dưới nhà, anh ấy say nên mình mới đưa Trần Ổn lên. Nếu mình có làm gì khiến cậu hiểu lầm, thì mình đảm bảo sau này sẽ không gặp Trần Ổn nữa.”

Tôi trả lời:

“Chuyện này cậu có thể nói với người yêu tiếp theo của anh ta. Bọn mình chia tay rồi!”

Tôi vốn chẳng phải người hiền lành gì.

Bao năm nay, đúng là mỗi lần tôi và Trần Ổn có vấn đề, tôi đều chủ động làm lành, chủ động giải quyết.

Nhưng khi cãi nhau, tôi cũng chưa bao giờ ngán.

Vì thế, vừa ra khỏi bệnh viện, tôi đến tiệm kim khí, mua ngay một cái búa, đi thẳng đến nhà Trần Ổn.

Nhà này là anh ấy mua, đúng vậy.

Nhưng nhiều thứ trong đó là tôi sắm sửa.

Ví dụ như cái kệ giày ngoài cửa.

Tôi giáng một nhát búa xuống, kệ giày đổ rầm một cái.

Nhát thứ hai vừa hạ xuống, cửa nhà bỗng nhiên mở ra từ bên trong.

Bạn bè thò đầu ra, mặt mũi hoảng hốt, thấy tôi thì sững sờ.

“Mạn Mạn? Cậu đang làm gì đấy?”

“Mọi người đều ở đây à?”

“À… bọn tớ đang uống trà!”

“Vậy thì tốt!”

Tôi xách búa bước vào trong.

Bạn tôi hít một hơi lạnh, lùi lại liên tục.

Rồi tôi nhìn thấy Trần Ổn.

Anh ấy vẫn mặc đồ ở nhà, tóc rối bù, quầng thâm dưới mắt, trông như chưa tỉnh ngủ.

Anh ấy nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm.

Tôi lướt qua anh ấy, đi thẳng vào phòng khách.

Giữa tiếng hét của bạn bè, tôi giáng một nhát búa vào màn hình TV.

Có người định ngăn tôi lại.

Trần Ổn quát:

“Để cô ấy đập!

Mọi người đi hết đi, chuyện giữa tôi và cô ấy, không liên quan đến ai khác!”

Căn nhà rơi vào cảnh bừa bộn, chỉ còn tôi và Trần Ổn.

Anh ấy lên tiếng:

“Làm đủ chưa? Nếu chưa hả giận, cứ tiếp tục đập đi!”

“Cởi ra.”

“Gì?”

“Quần áo trên người anh, tôi mua. Cởi ra!”

Trần Ổn im lặng hồi lâu, cười lạnh.

Anh ấy dùng một tay cởi áo, rồi đá quần xuống sàn.

“Hài lòng chưa?”

Tôi không nói gì, đi thẳng vào phòng ngủ.

Khi tôi kéo vali ra ngoài, căn phòng đã nồng nặc mùi thuốc lá.

Trần Ổn đã thay đồ, dựa vào tường, điếu thuốc dở trên môi.

Khi tôi lướt qua, anh ấy nắm chặt cổ tay tôi.

“Em còn muốn thế nào nữa?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ấy.

“Tiền trao cháo múc, từ đây không còn liên quan gì nữa!”

Bàn tay Trần Ổn siết chặt, đau đến mức tôi phải nhíu mày.

“Thẩm Mạn, đủ rồi! Nhà em cũng đập rồi, mặt mũi tôi cũng mất rồi, em còn chưa vừa lòng sao?”

Tôi cười khẩy.

“Câu này nên là tôi hỏi anh chứ. Anh chê bai cũng đủ rồi, giờ tôi tự nguyện rời đi, anh còn không hài lòng cái gì?”

“Tôi không có!”

Trần Ổn nghiến răng, nhấn mạnh từng chữ.

Tôi giằng tay ra, chạm nhẹ vào ngực anh ấy.

“Hỏi trái tim anh xem. Đừng hèn nhát như thế, chẳng phải là có tình cảm với người khác sao? Đến cả can đảm thừa nhận cũng không có à?”