“Con… con vừa nói gì?! Vương Duệ, con dám nói lại lần nữa cho mẹ nghe xem?!”

Tôi nhìn thẳng vào mắt bà:
“Tôi nói — Được thôi. Cắt đứt quan hệ? Tôi cũng mong có ngày này.”

Mẹ tôi như bị rút sạch sức lực, loạng choạng lùi lại một bước, ngồi phịch xuống ghế, miệng lẩm bẩm:

“Điên rồi… mày thật sự điên rồi…”

Tôi đứng dậy, cầm lấy túi đặt trên lưng ghế.

Căn nhà đầy sự ngột ngạt, dối trá và toan tính này, tôi không muốn ở lại thêm một giây nào nữa.

“Vương Duệ! Hôm nay mày mà dám bước ra khỏi cái cửa này…”

Tôi không quay đầu lại, chỉ lặng lẽ mở cửa, dứt khoát rời đi.

6

Kể từ lúc tôi bước ra khỏi cửa, điện thoại và tin nhắn WeChat của mẹ đã không ngừng đổ về.

【Duệ Duệ, con cứ phải cứng đầu như vậy sao? Mau về đi!】

【Con định làm mẹ tức chết mới vừa lòng à? Mẹ làm vậy cũng là vì con mà!】

【Giờ con có cánh rồi, chẳng coi ba mẹ ra gì nữa đúng không?!】

Dù mẹ tôi vẫn không ngừng nhắn tin và gọi điện, như muốn kéo tôi về lại cái lồng ngột ngạt kia — nhưng tôi đã quyết rồi.

Tôi bắt xe thẳng đến bệnh viện Nhân dân lớn nhất thành phố.

Tôi làm xét nghiệm dị ứng toàn diện nhất.

Lúc kim đâm vào tĩnh mạch lấy máu, mắt tôi không hề chớp một cái.

Chút đau đớn này, so với những gì tôi chịu đựng suốt hai mươi bảy năm, thì có là gì?

Trong mấy tiếng chờ kết quả, tôi ngồi ở hàng ghế dài ngoài hành lang bệnh viện, nhìn người đến kẻ đi.

Những bệnh nhân được người thân dìu đỡ, trên mặt họ là sự quan tâm và lo lắng.

Còn tôi — chỉ có một mình.

Cuối cùng, bác sĩ gọi tên tôi.

Tôi hít một hơi thật sâu, bước vào phòng khám.

Bác sĩ đẩy tờ giấy kết quả đến trước mặt tôi.

【Kết quả xét nghiệm: Không có phản ứng dị ứng với bất kỳ tác nhân nào được kiểm tra.】

Nhìn thấy kết quả đó, tôi vẫn bật khóc.

Tôi khóc cho hai mươi bảy năm bị đánh cắp, nghèo nàn và thiếu thốn của mình.

Tôi khóc cho chính bản thân đã bị giam cầm trong lời nói dối ấy.

Tay tôi run run, gọi điện cho A Triết.

Giọng A Triết vang lên trong điện thoại, vẫn dịu dàng và kiên định như mọi khi:

“Duệ Duệ, đừng khóc nữa. Không sao đâu, quá khứ thì không thể thay đổi, nhưng tương lai là của em. Bây giờ em đã biết sự thật, đó chính là khởi đầu tốt nhất. Từ nay về sau, muốn ăn gì thì chúng ta cùng đi ăn, muốn làm gì thì anh sẽ đi cùng em.”

Lời anh nói, như một liều thuốc hồi sinh.

Đúng vậy, tôi không thể khóc mãi được.

Khóc — là thứ vô dụng nhất trên đời này.

Nó không thể lấy lại tuổi thơ tôi đã mất, cũng không thể thay đổi những điều đã xảy ra.

Tôi lau khô nước mắt, hít một hơi sâu.

Cầm điện thoại, chụp lại tấm kết quả xét nghiệm.

Tôi gửi tấm ảnh đó vào nhóm chat gia đình.

Và kèm theo dòng tin nhắn:
【Cảm ơn ba mẹ đã “chăm sóc tận tình” suốt 27 năm. Hôm nay cuối cùng con cũng “khỏi bệnh” rồi. Hóa ra 128 loại dị nguyên, con không dị ứng với bất kỳ cái nào cả! Đúng là kỳ tích y học!】

Đọc tiếp https://vivutruyen.net/chua-tung-duoc-yeu-thuong/chuong-6