Sau khi trùng sinh trở về, tôi chủ động cắt đứt mọi liên hệ với Lục Tranh.

Anh ấy thi vào Đại học Quốc phòng ở Hồ Nam, tôi liền đổi nguyện vọng sang Học viện Cảnh sát ở Bắc Kinh.

Chủ trương của tôi là: người ở trời Nam, kẻ ở đất Bắc, vĩnh viễn không gặp lại.

Anh ấy về nhà ăn Tết tìm tôi, tôi lái xe đi du lịch trong đêm.

Không nghe điện thoại, cũng chẳng trả lời tin nhắn.

Vừa nghe tin anh điều đến thành phố nơi tôi làm việc, tôi lập tức xin điều chuyển công tác.

Đến cả mặt cũng không muốn nhìn.

Kiếp trước, tôi yêu anh suốt ba mươi năm, cũng bị anh lạnh nhạt ngần ấy thời gian.

Hơn bốn mươi tuổi đã mắc ung thư.

Lúc cận kề cái chết,Lục Tranh thì bận rộn trang trí nhà mới để cưới Hứa San San,Hai đứa con trai tôi vất vả nuôi lớn lại tất bật chuẩn bị đám cưới cho họ.

Còn tôi, lẻ loi nằm trên giường bệnh chờ chết.

Một cuộc đời thất bại như thế, tôi không muốn lặp lại thêm lần nào nữa.

01

Sau khi nộp lại nguyện vọng thi đại học, tôi như trút được gánh nặng.

Cuối cùng cũng không cần dây dưa với Lục Tranh nữa.

Không ai biết tôi đã sống lại.

Thời hạn điều chỉnh nguyện vọng đợt tuyển sớm là trưa mai lúc mười hai giờ.

Tôi sợ ngày mai mạng bị nghẽn, không đăng nhập được,nên mới tranh thủ nửa đêm ra ngoài sửa lại nguyện vọng.

Kiếp trước, tôi suốt đời theo đuổi Lục Tranh, suốt đời trách móc anh ấy.

Kết cục chỉ là chết trong uất hận.

Kiếp này, tôi không muốn có bất kỳ quan hệ nào với anh nữa.

Tôi muốn anh với tôi, mỗi người một phương, không bao giờ gặp lại.

Ngày mười ba tháng bảy là sinh nhật mười tám tuổi của tôi.

Tôi sẽ công khai nói với anh: “Tôi không đính hôn với anh đâu. Anh tự do rồi.”

Còn mười lăm ngày nữa.

02

Vừa bước ra khỏi tiệm net, tôi nhận được tin nhắn của Lục Tranh:

【Tôi đang đi chơi với bạn, chắc sẽ về trễ, giúp tôi nói đỡ một tiếng nhé. Cảm ơn】

Tôi tiện tay trả lời: 【Ừm.】

Tôi và Lục Tranh là thanh mai trúc mã.

Ba anh và ba tôi là đồng đội cũ, mẹ anh và mẹ tôi là bạn thân kiêm đồng nghiệp.

Tôi từng ở nhà anh ba năm, luôn gọi mẹ anh là dì Lý.

Dì Lý đối xử với tôi còn tốt hơn cả con ruột.

Tôi thầm thích anh, còn anh thì lại yêu Hứa San San.

Ban đầu tôi định sẽ giấu kín tình cảm này, ngoan ngoãn làm em gái anh cả đời.

Nhưng vào ngày thi đại học kết thúc, Lục Tranh rủ tôi đi quán bar.

Tôi say khướt, trong lúc vào nhà vệ sinh thì bị hai gã đàn ông giở trò đồi bại.

Nếu không phải anh tìm tôi vì tôi đi lâu chưa về, không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Tôi thấy đó là nỗi nhục lớn nhất đời, suýt chút nữa đã tự tử.

Dì Lý cho rằng do Lục Tranh không bảo vệ tốt cho tôi, nên ép anh phải đồng ý đính hôn.

Vì cảm thấy có lỗi, anh đồng ý đợi nhận được giấy báo trúng tuyển sẽ tổ chức tiệc đính hôn.

Hứa San San không chấp nhận được chuyện này, làm ầm lên.

Lục Tranh tìm mọi lý do để dỗ dành cô ấy.

Kiếp trước, Lục Tranh thực sự yêu Hứa San San đến điên cuồng.

Vì cô ta, anh có thể từ bỏ mọi thứ.

Bao gồm cả nguyên tắc, tiền đồ, và lương tâm…

Tôi càng níu kéo, lại càng mất đi nhiều hơn.

Mất càng nhiều, tôi lại càng không cam tâm.

Tôi dùng đủ mọi thủ đoạn để đối đầu với họ, chỉ muốn họ cũng đau khổ như tôi.

Cuối cùng, dì Lý – người từng thân thiết như mẹ ruột – tuyệt giao với tôi.

Hai đứa con tôi nuôi dưỡng vất vả cũng quay lưng ghét bỏ tôi.

Tôi tận tai nghe thấy chúng nói:

“Mẹ sống khổ như vậy, chi bằng chết sớm còn hơn. Như thế bố với dì Hứa mới được ở bên nhau. Ba mươi năm rồi, họ thật sự quá khổ rồi.”

Kiếp này tôi sẽ không làm người phá hoại mối duyên của họ nữa.

Cũng không cần hai đứa con vong ân phụ nghĩa đó.

Tôi sẽ thành toàn cho họ, cũng là buông tha cho chính mình.

Việc thay đổi nguyện vọng tuyển sớm là bước đầu tiên để tôi rời xa Lục Tranh.

Cũng là bước đầu tiên để sống vì chính mình.

03

Kiếp trước, vì muốn ở bên Lục Tranh, tôi đã từ bỏ Học viện Cảnh sát mà mình yêu thích,

theo anh ấy thi vào Đại học Quốc phòng mà anh ấy hằng mơ ước.

Chế độ quản lý quân sự hóa khắt khe hơn nhiều so với cảnh sát hóa.

Thời gian huấn luyện nhiều, hạng mục huấn luyện nặng, khiến tôi kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần.

Điều khiến tôi đau lòng nhất là Lục Tranh và Hứa San San cứ liếc mắt đưa tình trước mặt tôi.

Tôi ghen đến phát điên, nhưng không dám lên tiếng trách móc,

vì người chen ngang lại là tôi.

Sau này Hứa San San bất ngờ bị đuổi học.

Lục Tranh tưởng là tôi giở trò, từ đó không nhìn tôi bằng ánh mắt tử tế thêm lần nào nữa.

Tốt nghiệp đại học xong, anh cứ lần lữa không chịu cưới tôi.

Cho đến khi nhận được thiệp cưới của Hứa San San.

Để dứt khoát với Lục Tranh, cô ấy vội vàng kết hôn với một công tử ăn chơi.

Lục Tranh lúc đó mới chết tâm, như cái xác không hồn làm lễ cưới với tôi.

Kết hôn rồi, anh luôn tránh mặt tôi.

Mấy năm trời không thèm về nhà lấy một lần.

Tôi đến đơn vị thăm anh, anh thà trực thay đồng đội chứ không về ký túc xá ở với tôi.

Dì Lý ngày nào cũng gọi điện hỏi tôi có tin vui chưa.

Còn gửi cho tôi một bộ nội y gợi cảm.

Vì muốn lấy lòng Lục Tranh, cũng vì muốn dì Lý sớm được bồng cháu,

tôi ngượng ngùng mặc bộ nội y đó, leo lên giường trong phòng trực.

Lục Tranh chỉ tay vào mặt tôi, mắng tôi đê tiện.

Tôi không chịu nổi nữa, đêm đó bỏ về, nhất quyết đòi ly hôn.

Lục Tranh về xin lỗi,

nói lời ngọt ngào dỗ dành tôi, rồi bù đắp đêm tân hôn đã lỡ ba năm.