18
Ba mẹ của Lục Trầm Chu rất lịch sự. Họ giải thích rõ lý do đến gặp, Và đưa ra một điều kiện… có vẻ nghĩ rằng tôi không thể từ chối được.
“Trầm Chu nói, nó muốn vì cháu mà từ bỏ cơ hội sang Đức.”
“Nhưng thực ra… có thể vẹn cả đôi đường.”
Mẹ của anh nhẹ nhàng đẩy phần tráng miệng mà phục vụ vừa mang lên về phía tôi,
Giọng dịu dàng:
“Chúng ta có thể lo toàn bộ chi phí để cháu đi Đức cùng nó.” “Nếu cháu muốn học thêm trong thời gian ở Đức, cũng không thành vấn đề.”
Tôi hơi nhíu mày: “Nhưng… cháu đã nhận được offer mà cháu rất thích rồi.”
Lúc này, ba anh mới cất tiếng, vừa đủ nghe: “Nếu cháu đồng ý… sau khi về nước, chú sẽ giúp cháu có vị trí tốt hơn.”
Nghe cũng… rất hấp dẫn thật.
Ngón tay tôi bất giác co lại. Nhưng liệu… tôi chỉ có thể chọn mỗi con đường đó sao?
Tôi khẽ lắc đầu: “Cháu không đồng ý.”
Ba anh hơi nhướng mày, ngạc nhiên: “Hửm?”
Tôi mỉm cười: “Cháu nói, cháu không đồng ý.”
Cả hai đều ngơ ngác.
Tôi nhìn họ, bình tĩnh:
“Bọn cháu đang yêu nhau, nhưng vẫn chưa đến mức có thể can thiệp vào hướng đi cuộc đời của nhau.”
“Việc anh ấy sang Đức là một cơ hội quý giá. Cháu sẽ thuyết phục anh ấy không nên từ bỏ.”
“Nhưng… offer mà cháu có, cũng là thành quả cháu nỗ lực giành lấy.”
Tôi hít một hơi sâu, Chậm rãi nói tiếp:
“Cháu không muốn trở thành cái bóng của Lục Trầm Chu. Cũng không muốn là người quyết định tương lai thay cho anh ấy.”
Không khí lặng đi vài giây. Tôi cúi đầu, nghĩ thầm: Thôi xong. Chắc tan rồi. Thôi, chia tay thì chia tay. Em không có nhu cầu làm “bảo mẫu.”
Nhưng đúng lúc đó— Mẹ của Lục Trầm Chu khẽ cười thành tiếng.
Tôi bất ngờ ngẩng đầu.
Khuôn mặt bà vẫn dịu dàng, nụ cười vẫn nhẹ nhàng, Nhưng ánh mắt… lấp lánh, Ẩn chứa một cảm xúc mà tôi không thể đọc được.
Là… ghen tị?
Bà nhìn tôi, dịu dàng nói: “Giá như lúc trước, cô cũng hiểu rõ được như cháu thì tốt biết mấy.”
Mẹ Lục mỉm cười liếc mắt trách ba Lục một cái: “Nếu ngày xưa em quyết liệt như nó, chắc giờ em thành nhà toán học rồi.”
Ba Lục lúng túng rõ rệt, hơi xấu hổ: “Biết rồi biết rồi… Giờ đâu phải đang bàn chuyện của Tiểu Chu à.”
Tôi hơi ngẩn người. Gì đây? Ý gì vậy?
Còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, Mẹ Lục bất ngờ rút ra một tấm thẻ ngân hàng.
Bà nắm lấy tay tôi, nhét thẻ vào lòng bàn tay tôi. “Tiểu Ngư, cái này là…”
“Mấy người đang làm gì vậy?!”
Tiếng quát đầy giận dữ vang lên cắt ngang.
Tôi giật mình quay lại— Thấy Lục Trầm Chu đang siết chặt hai nắm tay, mặt mày u ám bước tới.
Không nói hai lời, Anh giật lấy thẻ từ tay tôi, rồi không do dự ném “bốp” xuống sàn.
Cả nhà hàng rơi vào yên lặng tuyệt đối.
Mặt ba Lục trầm xuống. Tay mẹ Lục còn khựng lại giữa không trung. Lời bà chưa nói xong vẫn vang lên lửng lơ giữa không khí:
“…Đây là tiền dành dụm cho hôn lễ của con và Tiểu Ngư…”
Lục Trầm Chu: “……”
Anh hóa đá tại chỗ.
19
Lục Trầm Chu quỳ xuống rất nhanh.
Dù gì thì… ai lại gây sự với tiền chứ?
Tiễn ba mẹ anh về xong, Tôi và Lục Trầm Chu đứng nhìn nhau một lúc mà chẳng ai nói gì.
Trong lòng tôi buồn cười ghê gớm, Thế là đi ra phía sân vận động, ngồi xuống bậc thềm bên cạnh.
Anh đứng yên một lát, rồi cũng bước tới ngồi cạnh tôi. Có vẻ hơi lúng túng.
Nắng chiều vàng nhẹ chiếu lên khuôn mặt anh, Làm má anh ửng hồng như bị ai đánh phấn.
Tôi trêu: “Anh định kết hôn đấy à? Với ai? Em hả?”
Mặt Lục Trầm Chu đỏ như gấc, cà lăm mãi không nói nổi một câu hoàn chỉnh: “Cái đó… không phải… À, em nhìn xem, hôm nay trời đẹp ghê…”
Tát! Tôi vỗ nhẹ một cái: “Em đang hỏi nghiêm túc, anh né đi đâu vậy?”
Anh ôm đầu, tủi thân: “Anh vốn định chờ mọi thứ đâu vào đấy rồi mới nói với em.”
Giọng anh khàn khàn: “Anh… không muốn sang Đức mà không có em.”
Tôi khựng lại, lòng hơi run lên. Không kìm được mà quay sang nhìn anh.
Tai anh đỏ lên, ánh mắt lại sáng rực, nhìn tôi không chớp.”Nên anh đã định… từ bỏ suất huấn luyện.”
“Nhưng anh không ngờ…” Anh bật cười bất lực: “…Ba mẹ lại tìm đến em trước.”
Anh cúi đầu, lật đi lật lại cái thẻ ngân hàng trong tay. “Càng không ngờ… họ còn chuẩn bị cái này.”
Tôi chống cằm, nghiêng đầu nhìn anh: “Vậy giờ anh định làm sao?”
Hàng mi anh khẽ run, như đang giằng xé nội tâm. Cuối cùng, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy quyết tâm:
“Tiểu Ngư, có thể nghe những lời này bây giờ sẽ thấy sáo rỗng, thậm chí là giả tạo.”
“Nhưng anh thật sự, thật sự, cực kỳ thích em.”
Anh nói loạn cả lên, không theo trật tự gì: “Kiểu… không kiểm soát được, chỉ muốn đến gần em, muốn nhắn tin cho em suốt ngày…”
“Lúc em ở cạnh, anh cảm thấy yên tâm.” “Em không ở cạnh, anh lại thấy hoang mang. Anh… anh…”
Khóe mắt anh đỏ ửng: “Anh… thật sự rất muốn cưới em.”
Tôi sững lại. Ngay sau đó, anh cuống cuồng cúi đầu. Lẩm bẩm như tự nói với mình: “Chắc là anh điên rồi… nhất định là điên rồi…”
Tôi cắt ngang: “Anh đúng là điên thật.” “Sao em có thể cưới anh được chứ?”
Lục Trầm Chu ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt tràn ngập bối rối. Mặt anh tái đi, mắt đỏ hoe. Nhìn chẳng khác gì một chú cún nhỏ bị bỏ rơi.
Tôi không nỡ, nhẹ nhàng xoa đầu anh: “Ít nhất là không phải bây giờ.”
“Phải chờ đến khi tình cảm của tụi mình vững vàng hơn, Khi cả hai đều thật sự nghĩ kỹ mọi thứ.”
“Ít nhất… phải chờ đến khi anh từ Đức trở về.”
Tôi đưa tay vuốt nhẹ gò má anh bằng đầu ngón tay cái, Rồi nghiêng người, đặt một nụ hôn lên trán anh: “Được chứ?”
Anh vẫn ngẩn ra như tượng. Nhưng chỉ trong tích tắc—
Nụ hôn của Lục Trầm Chu như mưa dông kéo đến.
Nhẹ nhàng nhưng đầy mãnh liệt, Mang theo cơn sóng cảm xúc không thể khống chế.
“Ưm…”
Tôi không nhịn được khẽ lùi lại, Nhưng anh lại vòng tay giữ sau gáy tôi, Không cho tôi trốn đi.
Tôi bị hôn đến cả người mềm nhũn. Cả người nóng bừng lên, hơi thở rối loạn.
Rất lâu sau đó, anh mới buông tôi ra, Nhìn tôi bằng ánh mắt nóng rực và chân thành:
“Tiểu Ngư, chờ anh trở về nhé.”
20
Tháng thứ năm kể từ khi tôi gia nhập hội “nô lệ công sở”. Tôi và Tiểu Điềm lâu lắm mới hẹn gặp lại.
Vẫn là quán ăn nhỏ thân quen hồi đại học. Cô chủ quán vừa nhìn đã nhận ra “khách ruột năm xưa”. Dẫn bọn tôi về đúng chỗ ngồi cũ.
Tất cả vẫn như xưa. Người cũ, chuyện cũ, chỗ cũ.
Tôi và Tiểu Điềm nhìn nhau, cười nhẹ, rồi bắt đầu màn kể khổ.
Cô ấy than vãn về đồng nghiệp “đầu bò” của mình. Tôi thì càm ràm về ông sếp siêu keo kiệt của tôi.
Hai đứa đang tám hăng, Điện thoại tôi vang lên.
Tiếng chuông quen thuộc, riêng biệt của Lục Trầm Chu.
Tôi chỉ mất đúng một giây để bấm tắt tiếng.
Một lát sau, điện thoại lại reo liên tục. Tôi tiếp tục dập máy không thương tiếc.
Tiểu Điềm nhếch mép: “Lại là tên Lục Trầm Chu hả?”
Tôi gật đầu, vung tay như đại hiệp: “Kệ đi, lát gọi lại sau!”
Không nhắc thì thôi, Nhắc tới Lục Trầm Chu là Tiểu Điềm bắt đầu nổi máu càm ràm:
“Cái ông người yêu nhà cậu á, không muốn nói gì luôn.” “Đi có nửa năm mà như kiểu sắp định cư luôn ấy. Gọi điện về muốn bay về tám mươi lần!”
Cô ấy bắt đầu đếm bằng ngón tay: “Cậu thử nói xem, nửa năm nay tớ hẹn cậu được mấy lần?”
“Nếu mà tao yêu đương mà thành ra như Lục Trầm Chu á, tao sống làm gì nữa.”
Thật vậy.
Lục Trầm Chu cứ cách ba bữa nửa tháng là bay về nước. Tới mức tôi còn lo huấn luyện viên sắp đuổi cổ anh ấy luôn.
Tôi cười muốn gập cả người: “Ờ đúng đúng, nhưng trước khi nói người khác… Bà thu mấy lá bài Tarot lại giùm tôi cái?”
Tôi chỉ vào ảnh bói bài mà cô ấy gửi cho tôi trên WeChat. “Không phải hôm qua còn đang xem ‘chồng cũ bao giờ quay về’ sao?”
Tiểu Điềm quê quá hóa giận, giật lấy điện thoại tôi: “Bà đừng quan tâm! Cái đó là thật tâm! Còn bà thì—”
Cô ấy nói đến nửa chừng bỗng khựng lại. Ánh mắt nhìn ra sau lưng tôi, tròn xoe như thấy ma.
“Mẹ nó… người có tình yêu thật sự là bà mới đúng…”
Tôi ngạc nhiên quay đầu lại.
Trước mắt tôi là hình ảnh Lục Trầm Chu lấm lem bụi đường, Kéo vali từ cửa bước vào.
Anh trông như vừa từ sân bay chạy thẳng tới. Tay anh ôm một bó hoa hồng màu vải thiều, lớn đến choáng ngợp.
Tôi còn cách anh mấy bước, Nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của hoa.
Ánh mắt anh nhìn tôi rực rỡ, sáng bừng như ánh nắng. Cả người anh vẫn còn phảng phất hơi nóng mùa hè.
Quán ăn vẫn ồn ào náo nhiệt, Nhưng tôi lại thấy như thế giới vừa bị… tắt tiếng.
21
Ban đầu Tiểu Điềm còn lườm nguýt dữ lắm. Nhưng vừa thấy Lục Trầm Chu tặng cô ấy cái LV CARRYALL màu hồng, Cô nàng đổi thái độ trong 5 phút, rút lui luôn khỏi hiện trường.
Tôi vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ: “Sao về đột ngột vậy? Mới mấy hôm trước còn…”
Anh nhìn tôi, giọng mang chút ấm ức: “Sao không nghe máy?”
Tôi làm bộ không nghe, ôm bó hoa hít lấy hít để: “Thơm quá! Hoa thơm thật sự!”
Rồi vờ như lơ đãng hỏi: “Lần này anh về bao lâu?”
Anh cúi người, nhẹ nhàng vén tóc tôi ra sau tai: “Không đi nữa.”
Tôi sững lại: “Hả?”
Anh ngước mắt lên, nhìn tôi nghiêm túc: “Anh tốt nghiệp sớm rồi. Nghĩa là… đợt huấn luyện kết thúc.”
Kết thúc rồi? Nhưng… mới có năm tháng mà?
Thấy vẻ mặt tôi đầy nghi ngờ, Anh dường như biết tôi định hỏi gì.
Không đợi tôi mở miệng, anh đã lấy ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo. Rồi lấy ra một chiếc huy chương, Thành thạo đeo lên cổ tôi.
Anh cười nhẹ: “Anh giành giải nhất trong kỳ thi huấn luyện. Ngầu không?”
Nghe vậy, tôi chăm chú nhìn anh. Lúc này mới phát hiện— Quầng mắt anh thâm đen, sắc mặt hơi tiều tụy.
Có lẽ vì cứ bay qua bay lại giữa hai nước. Lại còn cố gắng ép thời gian luyện tập để tốt nghiệp sớm. Chắc chắn… đã rất rất mệt.
Tôi đưa tay áp lên má anh, đau lòng hỏi: “Mệt không?”
Lục Trầm Chu lắc đầu, khẽ cười: “Cũng tàm tạm.”
“Hú vía, người về nhì bám sát lắm. Suýt nữa là tuột mất.”
Ánh mắt anh lúc này dịu dàng như mặt hồ trong vắt. Tình cảm trong mắt… như sóng trào không hề che giấu.
“Tiểu Ngư… bây giờ, anh có đủ tư cách để cưới em chưa?”
Sống mũi tôi bỗng cay xè.
Nhưng tôi vẫn cố kiềm chế cảm xúc.
Tôi bướng bỉnh quay đầu sang bên, Khịt khịt mũi, giọng hơi nghèn nghẹn:
“Ai mà dễ cưới như vậy chứ!”
Anh cười khẽ: “Ừ, Tiểu Ngư nói gì cũng đúng hết.”
“Vậy thì… đành xem anh biểu hiện thế nào thôi.”
Anh cúi xuống, trán chạm trán tôi: “Bao luôn cả trái tim Tiểu Ngư.”
(Toàn văn hoàn)