Dương Vy đắc ý nâng ly rượu uống cạn: “Cô đúng là cha mẹ tái sinh của tôi! Tôi xin kính cô một ly!”

Tôi mỉm cười, thầm nghĩ: “Vậy à? Hy vọng các người có thể cười đến phút cuối cùng.”

Ba tôi nhìn thấy bọn họ đắc ý như vậy, nhìn cơ nghiệp tổ tiên truyền lại bị người ta cướp mất, bỗng phun ra một ngụm máu lớn, ngã gục xuống đất.

Tim ông vốn không khỏe, năm đó tôi cắt bỏ tử cung vì Hạ Văn Siêu, ông suýt chút nữa đã tức chết.

“Ba…”

“Kiến Quốc…”

Tôi, mẹ và đám họ hàng vội vàng chạy tới, người thì ấn huyệt nhân trung, người thì đổ nước.

Hạ Văn Siêu nhìn thấy một người đàn ông đang bận rộn chạy tới chạy lui, ngạc nhiên nói: “Hà Kiệt, cậu cũng đến à?

Đừng nói là cậu để mắt tới Cố Lan Lan – bà cô trung niên này đấy chứ?”

Hai người là bạn từ nhỏ, đều xuất thân nông thôn, Hạ Văn Siêu thường hay cười hắn là đồ nhà quê.

Hà Kiệt chỉ cười nhẹ, không đáp.

Lúc này, ba tôi tỉnh lại, người nhà lập tức dìu ông vào trong nghỉ ngơi.

“Cặp long phụng kia đâu?”

“Nghe nói đi lấy giấy báo trúng tuyển đại học.”

Chẳng bao lâu, cửa mở ra, hai học sinh cấp ba mặc đồng phục bước vào.

Cả hai hơi mũm mĩm, nhưng mặt mũi sáng sủa, tươi tắn.

Thấy tôi, cả hai lập tức quay đầu đi với vẻ khinh thường, chạy đến bên Hạ Văn Siêu.

Cô con gái – Hạ Yên – làm nũng: “Ba, dì Dương, bọn con lấy được giấy báo nhập học rồi!”

Hạ Văn Siêu kéo hai đứa ngồi cạnh mình, cười tươi: “Từ nay về sau, các con phải gọi dì Dương là mẹ.”

“Mẹ!”

“Mẹ!”

Hai đứa con do chính tay tôi nuôi dưỡng, giờ lại gọi người khác là mẹ. Tim tôi như bị ai xé toạc.

Dương Vy mỉm cười: “Ngoan lắm. Sau này mẹ không cần phải lén lút đến trường thăm các con nữa rồi.”

Mẹ tôi tức giận, chỉ thẳng mặt chúng mà mắng: “Hạ Yên, Hạ Tử Thần!

Mẹ các con đã chăm sóc các con suốt mười tám năm, các con đối xử với mẹ như vậy sao?”

“Hạ Tử Thần, con thể chất yếu, hồi nhỏ thường xuyên sốt cao.

Có lần nửa đêm phát sốt 40 độ, mẹ con đội mưa, đưa con đi bệnh viện ngay trong đêm.”

“Hạ Yên, con vào cấp ba rồi đắm đuối bọn tóc vàng.

Có lần bị chúng chuốc thuốc, nếu không nhờ mẹ con dẫn người tới kịp thời, con đã tiêu rồi!

Cô ấy vì cứu con mà bị chém mười nhát vào người!

Nếu không có cô ấy, đời con đã hỏng!”

“Ngay cả lần đầu con có kinh nguyệt, cũng chính mẹ con là người dạy con cách xử lý, còn dạy bao điều quan trọng khác.”

Hai đứa trẻ im lặng.

Thật sự, tôi đã nuôi dưỡng chúng rất chu đáo.

Một lúc sau, Hạ Yên bĩu môi: “Thôi đi, đừng nhắc nữa, dù bà ấy có tốt đến mấy, cũng không phải mẹ ruột của tôi.”

Hạ Tử Thần tiếp lời: “Đúng đó, nhìn lại bản thân mình đi, Cố Lan Lan, bà không xứng làm mẹ tôi!”

Nói rồi, cậu ta ném cho tôi một tờ giấy xét nghiệm ADN – đúng như dự đoán, bọn chúng là con rơi của Dương Vy.

Dù ai cũng ngầm hiểu, nhưng khi sự thật phơi bày, vẫn khiến cả hội trường xôn xao.

“Trời ơi, tôi đoán không sai mà!”

“Cái này mà cũng cần đoán à?

Nói không sinh con, rồi lại mang về cặp long phụng, nghĩ chút là biết chuyện gì rồi.”

“Cố tiểu thư thật bi thảm!

Chồng bị cướp, con là con người ta, cô ấy lại nuôi lớn bọn chúng, rồi tặng luôn trăm tỷ cho bọn họ, cuối cùng bọn trẻ quay lưng gọi người khác là mẹ!”

Mọi người xung quanh ném những ánh mắt châm biếm về phía tôi.

Tôi trở thành trò cười lớn nhất hôm nay.

Tất cả đều nghĩ tôi sẽ nổi điên, gào thét, đánh đấm… Nhưng không ngờ, tôi lại lấy ra một bản “thỏa thuận đoạn tuyệt quan hệ”.

Tôi lạnh nhạt nói: “Hạ Yên, Hạ Tử Thần, vậy thì từ nay chúng ta chấm dứt quan hệ.”

Mọi người sững sờ – mười tám năm cực khổ nuôi dưỡng, nói bỏ là bỏ được sao?

Hạ Yên cười khúc khích: “Cố tiểu thư, tôi cầu còn không được!”

Bọn họ không chút do dự ký tên, sau đó ngồi xuống bên cạnh Hạ Văn Siêu và Dương Vy, bốn người nhìn nhau cười đầy thỏa mãn.

Gia đình họ cuối cùng cũng đoàn tụ, từ nay có thể công khai xuất hiện, không cần lén lút che giấu nữa.

“Tốt lắm.” Tôi mỉm cười.

Tôi đã cho họ cơ hội. Nếu họ còn chút lương tâm, tôi có thể suy nghĩ để chừa cho họ một con đường sống. Đáng tiếc, bản tính con người, giống như mặt trời – đều không thể nhìn thẳng.

Tất cả mọi người đều không hiểu nổi, tại sao tôi – một người phụ nữ nhạy bén, giỏi giang trên thương trường, nắm trong tay hàng trăm tỷ tài sản – lại tình nguyện nhảy vào hố lửa này, đi nuôi con cho người khác.

“Cố tiểu thư, buổi tiệc mừng đỗ đại học này chẳng còn liên quan gì đến cô, cô có thể rời đi rồi. À, còn nữa, phiền cô và cha mẹ cô dọn ra khỏi biệt thự hôm nay, vì căn biệt thự đã được sang tên cho con tôi rồi.”

Hạ Văn Siêu thẳng thừng đuổi người.

“Không vội.”