Khi bên môi giới hối thúc vợ chồng tôi chuyển tiền mua nhà, tôi mới phát hiện toàn bộ tiền tiết kiệm của hai vợ chồng đã… không cánh mà bay.

Dưới áp lực nặng nề, chồng tôi – Châu Tuấn – cuối cùng cũng thú nhận đã cho mẹ chồng vay toàn bộ số tiền đó.

Mẹ chồng cầm 800.000 tệ để mua nhà cưới cho em trai chồng.

Nhìn vẻ mặt áy náy của Châu Tuấn, tôi chỉ mỉm cười thản nhiên.

“Cho vay thì cho vay thôi, em trai cưới vợ là chuyện lớn, mình có thể chịu đựng thêm một chút cũng không sao.”

1

“Vợ ơi, em nói thật đấy à? Em không giận chuyện anh đưa tiền mua nhà cho em trai à?”

Châu Tuấn nhìn tôi đầy ngạc nhiên, dường như không tin được tôi lại dễ nói chuyện như vậy.

Tôi đỡ Châu Tuấn đang quỳ trước mặt mình đứng dậy, nhẹ giọng đáp:

“Có gì to tát đâu, dù sao cũng là người một nhà, có phải tiêu cho người ngoài đâu. Hơn nữa, tiền mất thì kiếm lại được, nhưng chuyện cưới xin là việc hệ trọng.”

“Nhưng mà…”

Châu Tuấn định nói gì đó, nhưng tôi đã giơ tay ngắt lời anh.

“Chồng à, ba mất sớm, anh là anh cả thì cũng như cha. Mình giúp đỡ em trai là điều nên làm.”

“Nếu đã dùng tiền mua nhà cho em rồi thì để em gọi cho môi giới, nói là mình không mua căn nhà gần trường nữa.”

Châu Tuấn vội ngăn tôi lại khi tôi chuẩn bị gọi điện, giọng dò hỏi:

“Không mua căn nhà đó nữa, thế Tiểu San học hành sao bây giờ?”

“Em hỏi rồi, như mình – không nhà không hộ khẩu – có thể xếp vào nhóm xét cuối. Nếu không được thì đành chọn trường xa một chút.”

Nghe vậy, Châu Tuấn lập tức gào lên đầy sốt ruột:

“Sao được! Trường xa làm sao sánh được với Nhất Trung!”

Tôi nhún vai:

“Vậy anh bảo giờ làm sao? Hay anh đi xin mẹ lấy lại tiền?”

Mặt Châu Tuấn đỏ bừng như gan heo.

“Tiền đã đưa đi rồi, sao mà xin lại? Hay em mượn tạm ba mẹ em đi? Họ giàu thế, giúp mình một chút cũng đâu quá đáng.”

Tôi nhìn anh, vẻ mặt khó xử:

“Chồng à, hồi đó vì anh mà em cãi nhau với ba mẹ, còn dứt tình luôn. Giờ quay về mượn tiền… không tiện đâu.”

Ba mẹ tôi làm chủ một công ty niêm yết, còn Châu Tuấn khi ấy chỉ là một anh chàng nghèo rớt.

Tình yêu không môn đăng hộ đối này đã bị ba mẹ phản đối kịch liệt từ đầu.

Là tôi kiên quyết đòi cưới anh, thậm chí từng đòi chết để ép họ chấp nhận.

Ba mẹ giận đến mức đoạn tuyệt quan hệ, đến đám cưới cũng không tham dự.

Mãi đến năm ngoái, khi sinh con gái – Tiểu San – thì mối quan hệ mới dần được hàn gắn lại.

Châu Tuấn thở dài, định nói gì đó thì bị mẹ chồng bất ngờ xông vào cắt ngang.

Vừa vào nhà, bà đã lớn tiếng quát tháo:

“Tiểu Huệ, có tám mươi vạn thôi mà làm lớn chuyện vậy à? Sau này mẹ từ từ trả cho con!”

“Mẹ nói cho con biết, vợ thằng em con đang có thai, mà là con trai đấy! Là cháu đích tôn của nhà họ Châu mình!”

Tôi ngắt lời bà ngay:

“Mẹ, con không giận đâu. Con vừa nói với Châu Tuấn rồi, người một nhà cả mà, tiền này coi như tặng em trai luôn.”

Mẹ chồng nghe thế liền tươi như hoa:

“Con nghĩ được như thế là tốt. Mua nhà gần trường làm gì, nhà hiện tại chẳng phải vẫn ở được sao?”

“Huống hồ gì Tiểu San chỉ là con gái, học nhiều cũng chẳng để làm gì. Biết đọc chữ là được rồi, sau này lớn thì lấy chồng là xong.”

“Mẹ đến đây là có chuyện nghiêm túc. Ba mẹ vợ thằng em con rủ tối nay ăn bữa cơm, bàn chuyện cưới hỏi.”

“Làm anh làm chị, tụi con lo liệu đàng hoàng một chút. Đừng để mất mặt. Mẹ thấy quán hải sản ở phía nam thành phố cũng được đấy, Tiểu Huệ, con mau đặt một phòng riêng nhé.”

Trời đất ơi, quán hải sản đó trung bình hai ngàn một người, hai bên gia đình ăn sơ sơ cũng phải hai ba vạn.

Châu Tuấn làm bộ khó xử, nói:…

“Mẹ ơi, quán hải sản ở phía nam thành phố đắt lắm, nhà mình cũng chỉ là gia đình bình thường thôi, mình tìm chỗ nào khá khá một chút là được rồi, đâu cần thiết phải sang thế.”

Mẹ chồng trợn mắt, chuẩn bị nổi đóa.

Tôi vội vàng kéo Châu Tuấn ra sau lưng, cười nói:

“Mẹ yên tâm, con sẽ gọi điện đặt phòng ngay bây giờ. Con sẽ chọn toàn món ngon nhất, chắc chắn tổ chức thật đẹp cho mẹ.”

Mẹ chồng hừ một tiếng rồi gật gù khen:

“Sinh con xong đúng là biết điều hơn hẳn, Tiểu Huệ bây giờ hiểu chuyện rồi.”

2

Châu Tuấn thấy mẹ đi khỏi, ánh mắt lập tức đảo một vòng.

“Vợ à, quán hải sản đó hơi đắt… vậy tiền thì sao?”

Châu Tuấn nói đến đó rồi ngừng, tôi dịu dàng trả lời:

“Em vừa nhận được tiền thưởng quý, để em lo phần này.”

Châu Tuấn nghe thấy tôi trả tiền thì lập tức cười tít mắt, quay vào phòng chọn đồ mặc tối nay.

Trong phòng riêng, khi rượu đã qua vài lượt, ba của Đỗ Tĩnh – em dâu tương lai – là người mở lời trước:

“Nhà cưới nhất định phải là nhà trong khu học của Nhất Trung. Cháu trai của Tiểu Tĩnh sắp vào lớp một rồi, đến lúc đó phải ưu tiên suất học cho nó.”

“Tiền thách cưới là 380.000 tệ, kèm theo lễ vàng – ít nhất 100 gram.”

“Còn nữa, phải lì xì riêng cho cháu trai của Tiểu Tĩnh một phong bì – cứ 100.000 cho tròn.”

“Còn chuyện hồi môn, bên tôi không có tục lệ đó.”

Câu cuối rõ ràng có nghĩa: không có đồng nào tiền hồi môn.

Nghe xong, mẹ chồng – người vừa cười suốt buổi – bỗng đơ cả mặt.

“Thông gia à, chuyện nhà cưới thì không vấn đề, nhưng còn tiền thách cưới… có thể bớt một chút được không?”