Thấy tôi không nể mặt, Chu Cách Sâm lại bắt đầu chơi bài tình cảm:

“Mạt Mạt, em xưa nay vẫn hiểu chuyện mà…”

Lời còn chưa dứt, tôi đã cắt ngang:

“Nếu tôi không cho thì sao?”

Lục Kiều Kiều đỏ hoe mắt, bước đến gần tôi:

“Chị, em không nên giành sợi dây chuyền của chị, tối nay là lỗi của em.

Nhưng bây giờ em thật sự không bắt được xe…”

“Hay là em đổi bằng chai nước hoa em thích nhất, được không?”

Vừa nói vừa đưa cho tôi một chai nước hoa được gói ghém tinh xảo.

Nhìn lớp vỏ bọc cao cấp, chắc cũng là quà Chu Cách Sâm tặng.

Tôi nhíu mày đầy ghét bỏ, hỏi cô ta:

“Nước hoa này mùi gì?

Mùi trà xanh à?”

Bị liên tục sỉ nhục, khuôn mặt Lục Kiều Kiều đỏ bừng.

Cô ta cắn môi, nén nước mắt đứng im một chỗ.

Chu Cách Sâm nãy giờ đóng vai quý ông cả buổi, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, trầm giọng nói:

“Giang Mạt Mạt, em quá đáng rồi!”

Tôi bật cười:

“Chỉ vậy mà đã quá đáng?”

“Chu Cách Sâm, đừng quên, chủ nhân bữa tiệc tối nay là tôi.

Nếu không có bố tôi dàn xếp, cuộc làm ăn này của anh đừng mong thành công.”

Nói xong, tôi không buồn chờ phản ứng của anh ta, đẩy Lục Kiều Kiều – đang nước mắt lưng tròng – qua một bên rồi thẳng bước lên xe.

Dù sao thì, người làm ăn luôn biết cân đo lợi ích.

Chu Cách Sâm hiểu rõ lời tôi nói có ý nghĩa gì.

Anh ta có thể cao quý lạnh lùng, nhưng tôi cũng đâu phải loại bình thường.

Tôi từ nhỏ đã là thiên kim tiểu thư, được nâng niu chiều chuộng mà lớn lên.

Trong thế giới của chúng tôi, tình cảm chẳng đáng mấy đồng.

Cuối cùng, anh ta vẫn chọn lên xe cùng tôi.

Cả quãng đường im lặng đến nghẹt thở.

Tôi không rảnh tranh giành đàn ông với một cô nhóc.

Nhưng trong giới này, địa vị là thứ không thể coi thường.

Nếu để người ta đồn đại rằng bà Chu bị chồng vứt giữa đường, chuyện này chẳng có gì hay ho.

Đặc biệt là khi tôi nhận ra ghế phụ đã bị ai đó điều chỉnh.

Tôi thừa nhận, tôi vẫn còn quá non, lại để một con nhóc chưa từng trải đời chọc tức đến tê cả da đầu.

Ghế này ai động vào, không cần nghĩ cũng biết.

Trên chỗ để tay còn dán một tờ giấy note ghi: “Chỗ ngồi của tiểu tiên nữ”.

Cơn giận vô danh bùng lên, tôi chỉ muốn đạp tên đàn ông trước mặt xuống xe ngay lập tức.

Sau đó quay lại vả cho Lục Kiều Kiều hai bạt tai.

Tôi vừa định nổi đóa thì điện thoại đột ngột reo lên.

Giữa không gian im lặng, tiếng thút thít của Lục Kiều Kiều vang lên rõ mồn một.

“Anh Chu… hu hu… em không bắt được xe, phía sau hình như có người cứ đi theo em.

Em sợ quá… anh có thể đến đón em không?”

Chu Cách Sâm không hề do dự, lập tức đạp phanh dừng xe bên đường.

Giọng điệu đầy lo lắng, anh ta trấn an cô ta:

“Được, em đừng hoảng, cứ đứng yên đó, anh đến ngay.”

Tay tôi đang chỉnh lại ghế bỗng khựng lại.

Không thể tin nổi, tôi quay sang nhìn anh ta.

Chu Cách Sâm cau mày, nói với tôi:

“Mạt Mạt, em về trước đi.

Kiều Kiều có thể đang gặp nguy hiểm, anh phải qua đó một chuyến.”

Tôi tức đến bật cười.

“Đây là con phố thương mại sầm uất nhất, xung quanh toàn là người.

Đi về hướng kia một chút là có một đồn cảnh sát và ba trạm gác.

Cô ta có thể gặp nguy hiểm gì chứ?”

“Anh là bố nó chắc? Có nguy hiểm không tìm cảnh sát mà tìm anh?”

Chương 4

Chu Cách Sâm bị tôi chặn họng, im lặng một lúc lâu, cuối cùng chỉ có thể nhắm mắt, hít sâu một hơi rồi lại mở mắt ra.

“Mạt Mạt, dù gì cũng là con gái, em không thể đặt mình vào vị trí của cô ấy mà nghĩ sao?”

“Chỉ vì một sợi dây chuyền, em nhất định phải đối đầu với anh thế này à?”

Tôi chẳng nhượng bộ chút nào:

“Anh mù à, Chu Cách Sâm?

Cô ta rõ ràng đang khiêu khích tôi, anh nhìn không ra sao?

Chỉ vì một người ngoài, anh định bỏ tôi lại đây?”

Sắc mặt Chu Cách Sâm liên tục thay đổi, từ tức giận sang lạnh lùng, cuối cùng là thất vọng.

“Giang Mạt Mạt, từ bao giờ em trở nên vô lý như thế này?

Em trước đây không như vậy.”

Tôi bật cười lạnh.

Tôi vô lý sao?

“Chu Cách Sâm, đây là lần đầu tiên anh cãi nhau với tôi vì một người phụ nữ khác.”

Anh ta đột nhiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, rõ ràng không muốn tiếp tục tranh luận với tôi.

“Anh quên rồi sao?

Trước khi kết hôn, chúng ta đã thỏa thuận dù không có tình cảm thì cũng phải tôn trọng nhau.

Anh không trăng hoa, tôi không đa tình.

Không chỉ vì chúng ta, mà còn vì danh tiếng của hai gia tộc Giang – Chu.

Anh định vì cô ta mà phá vỡ quy tắc này sao?”

Không gian trong xe yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng thở nặng nề của Chu Cách Sâm.

Tôi biết, anh ta đang dao động.

Trận kéo co vô nghĩa này, tạm thời tôi thắng.

Tối hôm đó, tôi và Chu Cách Sâm ngủ riêng.

Anh ta nói lý do là:

Tôi quá mạnh mẽ, khiến anh ta cảm thấy ngột ngạt.

Anh ta cần một chút không gian riêng, mong cả hai cùng bình tĩnh lại.

Cũng tốt.

Tôi có thời gian để suy nghĩ về mối quan hệ này.

Nằm trên giường, tôi nhớ lại từng cảnh tượng xảy ra ban ngày.

Đây là lần đầu tiên Chu Cách Sâm hạ thấp tôi vì một cô gái khác.

Nhà họ Chu và nhà họ Giang có mối quan hệ lâu đời, nhưng tôi và Chu Cách Sâm thực ra không gặp nhau nhiều.

Những câu chuyện về cậu cả nhà họ Chu, tôi chỉ nghe được vài câu từ miệng người lớn.

Ấn tượng về anh ta là một kẻ ăn chơi trác táng, dựa dẫm vào gia đình.

Nhưng trong bữa tiệc đính hôn ba năm trước, tôi không thể phủ nhận rằng, tôi bị khí chất đặc biệt của anh ta thu hút.

Dưới vẻ ngoài điển trai, anh ta có một tính cách hài hước, nhưng khi xử lý công việc lại vô cùng sắc bén.

Vì vậy, khi cha mẹ hai bên đề nghị kết hôn, tôi đã đồng ý.

Dưới sự cộng hưởng của gia thế và học thức, chúng tôi nhanh chóng nhìn ra ưu điểm của nhau và đính ước.

Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện có yêu hay có tình cảm hay không.

Sinh ra trong một gia đình kinh doanh, bài học đầu tiên tôi học được chính là cân nhắc lợi ích.

Sau khi kết hôn, chúng tôi mỗi người nắm giữ cổ phần, hai tập đoàn có sự hợp tác chưa từng có, sự nghiệp của cả hai cũng ngày càng phát triển.

Tôi luôn nghĩ rằng, tôi và Chu Cách Sâm chính là lựa chọn tốt nhất của nhau sau khi cân nhắc lợi ích.

Nhưng không biết từ khi nào, hình như anh ta đã bắt đầu thích tôi thật rồi.

Vị thái tử gia cao ngạo của giới thượng lưu Bắc Kinh, có thể ôm tôi thì thầm nũng nịu giữa đêm khuya, dụi đầu vào hõm vai tôi không rời.

Có thể vào mùa đông lạnh giá, nhét đôi chân lạnh buốt của tôi vào chiếc áo ngủ bông của anh ta.

Có thể tự tay pha nước gừng đường đỏ cho tôi vào những ngày đến tháng.

Cũng có thể trong một ngày mưa, nghiêng ô về phía tôi, không hề quan tâm đến một bên vai bị ướt sũng.

Chỉ mới đây thôi, anh ta còn nói với tôi:

“Mạt Mạt, em mãi mãi là lựa chọn số một của anh.”

Nhưng từ khi Lục Kiều Kiều xuất hiện, mọi thứ nhanh chóng thay đổi.

Bao năm lăn lộn trên thương trường, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy mệt mỏi đến thế.

Điện thoại rung lên, tin nhắn từ Chu Cách Sâm hiện ra:

“Ngủ ngon, Mạt Mạt.”

Kèm theo một sticker mèo con xoa đầu đáng yêu.

Chương 5

Đây chính là Chu Cách Sâm.

Dù đang chiến tranh lạnh, anh ta vẫn duy trì thái độ thản nhiên, cảm xúc khó đoán.

Dù đang chiến tranh lạnh, cũng phải diễn cho trọn vở kịch.

Tối nay uống chút rượu, đầu hơi đau, tôi định pha một cốc sữa nóng.

Nhưng khi mở tủ, tôi phát hiện chiếc cốc sứ tôi hay dùng đã có một vết nứt nhỏ.

Tôi gọi người giúp việc đến, hỏi ai đã động vào nó.

Người giúp việc sợ hãi, khẽ khàng đáp:

“Chúng tôi không biết, thưa phu nhân.

Cái cốc này cô dặn không cần rửa, chúng tôi chưa từng chạm vào.”

Đúng vậy.

Tôi đã từng dặn dò rất kỹ, vì chiếc cốc này là do Chu Cách Sâm đặt làm riêng cho tôi từ nghệ nhân gốm mà tôi yêu thích nhất.

Năm ngoái, vào sinh nhật tôi, dù đang công tác xa, anh ta vẫn cố tình bay vòng sang Đức để lấy về.

Tôi luôn trân trọng nó.

Nhưng bây giờ, nó đã có tì vết.

Người giúp việc dè dặt hỏi tôi có muốn đem đi sửa không.

Tôi lắc đầu.

Chính vì nó quý giá, nên dù vết nứt có nhỏ thế nào, cũng không thể khôi phục nguyên vẹn.