“Đó là món nợ nhà họ Hứa chúng ta phải trả. Ba cô ấy chết vì cứu ba anh. Em là vợ tương lai của nhà họ Hứa, cũng nên biết cảm thông chứ đúng không?”

Tôi vì câu nói ấy – câu nói đặt tôi và anh ta vào một vị trí – mà vui mừng, nên đã tha thứ cho anh ta.

Thế nhưng về sau, lần nào hẹn hò anh ta cũng dẫn theo Hà Vũ.

Đối mặt với sự bất mãn của tôi, anh ta chỉ nhàn nhạt nói:

“Tiểu Vũ chưa ăn bánh ngọt chỗ này, muốn tới nếm thử.”

“Cô ấy đâu có ngồi cùng bàn với chúng ta, không ảnh hưởng gì.”

Có một hôm, trời mưa khi tôi ra ngoài…

Hứa Thâm đưa cho tôi một cây dù, còn anh ta thì che dù cho Hà Vũ.

Tôi một mình đi phía sau họ, nhìn bờ vai ướt đẫm của Hứa Thâm.

Những hạt mưa bắn lên mu bàn chân tôi, lạnh buốt.

Tôi đã muốn chia tay.

Nhưng Hứa Thâm đứng dưới mưa trước nhà tôi cầu xin tha thứ, sốt đến 39 độ, Hà Vũ đến kéo anh ta về, lại bị anh ta gạt ra.

“Cô tránh xa tôi ra! Chính vì cô mà Hạ Hạ mới không cần tôi nữa!”

Tôi mềm lòng, tha thứ cho anh ta.

Sau đó nhà tôi phá sản, ba mẹ chịu không nổi đả kích, nhảy lầu tự sát.

Tôi suy sụp, trầm cảm kéo dài.

Là Hứa Thâm nắm lấy tay tôi, thề sẽ cho tôi một mái ấm mới.

Tôi đã nghĩ, lấy Hứa Thâm là điều hạnh phúc nhất đời mình — nhưng tôi sai rồi.

Kỷ niệm một năm kết hôn, Hứa Thâm tặng tôi một đôi bông tai ngọc trai hiếm và đắt đỏ.

Tôi lập tức chụp ảnh đăng lên mạng, ba phút sau, thấy bài đăng của Hà Vũ với dây chuyền ngọc trai cùng bộ.

“Nghe nói ai đó vì mua sợi dây chuyền này mà tốn không ít tiền phối kèm đó nha~”

Tôi nhìn chằm chằm dòng chữ đó, tim như bị một bàn tay bóp nghẹt, cảm giác nghẹt thở đau đớn trào lên.

Tôi giận dữ chất vấn Hứa Thâm, tại sao lại tặng tôi món đồ người khác không cần.

“Anh tưởng em thích mấy món nhỏ xinh. Trước đây em không nói là dây chuyền ngọc trai nặng đeo mỏi cổ sao?”

“Em không thích, anh mua cái mới cho em.”

Nhưng sau đó, tôi chẳng bao giờ nhận được món quà nào mới, còn đôi bông tai — lúc tôi không biết — lại xuất hiện trong tay Hà Vũ.

Tôi nghĩ không chỉ là cây dù ấy, mà cả tình yêu, từ lâu đã nghiêng lệch.

Chỉ là tôi cứ mãi tự bịt mắt mình, không chịu nhìn thẳng vào sự thật.

Gần đây nhất, tôi bị bắt cóc, gọi điện cầu cứu Hứa Thâm.

Anh ta đang bận chụp ảnh trong tiệc đầy tháng của con trai Hà Vũ, giọng mất kiên nhẫn.

“Kế Hạ, diễn kém vậy ai tin? Đừng gây rối nữa, anh đang bận.”

Tôi khẩn cầu anh ta đến cứu mình.

Nhưng anh ta không chút do dự cúp máy.

Khoảnh khắc ấy, tôi bỗng thấy nhẹ lòng.

Tôi không định yêu Hứa Thâm nữa rồi.

Tha cho Hứa Thâm, cũng là tha cho chính mình.

Nên khi anh ta lại đề nghị ly hôn giả, tôi đồng ý.

“Hạ Hạ, em là vợ anh.”

Giọng nói của Hứa Thâm kéo tôi khỏi dòng hồi ức.

4

“Em khiến Hà Vũ mất mặt, cũng chẳng khác gì anh khiến cô ấy mất mặt. Làm vậy sẽ khiến Hà Vũ khó xử.”

Giọng Hứa Thâm mềm xuống, anh ta đưa tay định vén mớ tóc xõa bên cổ tôi.

Tôi nghiêng người né tránh.

Anh ta luôn thích dùng chiêu này.

Mỗi lần tôi nổi điên cãi vã, anh ta lại tỏ vẻ bao dung, rộng lượng.

Tôi không nhịn được mà nhắc nhở anh ta:

“Hứa Thâm, chúng ta đã ly hôn rồi.”

Sự kiên nhẫn của Hứa Thâm đã cạn, anh ta giận dữ hét lên:

“Tôi đã giả ly hôn với cô rồi mà cô còn giận dỗi như thế! Vậy tôi nói cho cô biết, tôi còn định cưới Hà Vũ nữa đấy!”

“Cô có định lôi chuyện đến tận mộ ba mẹ cô không?!”

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu.

Hóa ra, người mình yêu nhất, nhát dao đâm ra lại tàn nhẫn nhất.

Từ sau khi ba mẹ mất, tên họ trở thành điều tôi cấm kỵ tuyệt đối.

Dù từng cãi nhau thế nào, tôi và Hứa Thâm cũng chưa bao giờ đến mức ấy.

Vậy mà giờ đây, chỉ vì Hà Vũ, anh ta có thể dễ dàng buông lời như vậy.

Khoé mắt tôi lập tức rưng rưng, Hứa Thâm biết mình lỡ lời, định bước tới ôm tôi, nhưng bị tiếng mở cửa ngoài hành lang cắt ngang.

“Anh Thâm…”

Hà Vũ cầm chìa khóa cửa nhà tôi, bối rối đứng ở cửa.

Hứa Thâm lập tức bước nhanh tới đón.

“Sao em lại đến đây?”

“Em nghe nói anh với chị dâu vì em mà cãi nhau, lo quá nên vội đến khuyên hai người. Anh Thâm, tất cả là lỗi của em… Hay là thôi chuyện nhà gần trường cho con cũng được…”

Hà Vũ vừa nói vừa đỏ hoe mắt, dáng vẻ tội nghiệp khiến lòng Hứa Thâm cũng mềm nhũn.

“Không được.”

“Chuyện nhà cửa để anh lo, em không cần bận tâm.”

“Nhưng mà chị dâu…”