“Vợ ơi, điện thoại anh hết pin rồi, anh ngủ trước đây.”
10 giờ 03 phút tối.
Giống hôm qua. Giống hôm kia. Giống như suốt ba năm qua, ngày nào cũng như vậy.
Tôi nhìn chằm chằm vào khung chat tối om, bỗng nhớ ra một chuyện.
Tuần trước anh ấy tăng ca đến một giờ sáng, vậy mà điện thoại vẫn tắt máy lúc 10 giờ.
Dây sạc điện thoại thì rõ ràng cắm ngay đầu giường.
1.
Tôi tên là Tô Đường, năm nay 29 tuổi, kết hôn được năm năm.
Chồng tôi – Chu Ngôn – là bạn học đại học, hiện là giáo viên Vật lý cấp ba, lương tháng 12 triệu. Tôi làm kế toán trong một công ty tư nhân, lương tháng 8 triệu.
Chúng tôi sống trong căn nhà cưới do ba mẹ anh ấy cho, không phải trả góp. Cuộc sống không dư dả, nhưng cũng không túng thiếu.
Mẹ tôi thường nói tôi có phúc, lấy được người chồng hiền lành.
Chu Ngôn đúng là hiền. Không hút thuốc, không uống rượu, lương đưa hết, chưa từng ra ngoài xã giao. Tối nào cũng về nhà đúng giờ, ăn cơm xong thì nằm dài trên sofa đọc sách.
Thói quen duy nhất là điện thoại luôn hẹn giờ tắt máy.
“Bảo vệ mắt,” anh ấy nói. “Với lại ban đêm cũng chẳng có chuyện gì quan trọng.”
Tôi đã tin suốt năm năm.
Cho đến thứ Tư tuần trước.
Hôm đó tôi tan làm sớm, tiện đường ghé ngang trường anh, muốn đưa cho anh cái áo khoác.
Bác bảo vệ nói: “Thầy Chu đi từ bốn giờ rồi.”
Tôi gọi điện – tắt máy.
Tôi nhắn WeChat – không trả lời.
Bảy giờ tối, anh về đến nhà, nói là họp suốt cả chiều.
Tôi không vạch trần.
Nhưng tôi nhớ rất rõ hôm đó — trên cổ áo khoác của anh, có một sợi tóc dài.
Không phải tóc tôi.
Tóc tôi ngắn, anh biết rõ điều đó.
Sợi tóc ấy vừa dài vừa đen, còn mang theo một mùi hương lạ.
Tôi không lên tiếng.
Hôm sau, tôi bắt đầu để ý.
Điện thoại của Chu Ngôn là mới thay năm ngoái, mở bằng vân tay. Chúng tôi chưa bao giờ lưu vân tay của nhau.
“Không cần thiết,” anh từng nói, “anh có gì mà phải giấu.”
Giờ nghĩ lại, câu đó thật châm biếm.
Tối thứ Sáu, lúc anh ấy đi tắm, tôi thử mở điện thoại của anh.
Đổi thành khóa bằng mật mã.
Sáu con số.
Tôi thử ngày sinh của anh. Sai.
Tôi thử ngày sinh của tôi. Sai.
Tôi thử ngày kỷ niệm cưới. Sai.
Tôi thử ngày sinh của mẹ anh.
Mở được.
Tay tôi run lên.
Tin nhắn WeChat ghim đầu tiên là tôi.
Người thứ hai là một tài khoản không có ghi chú, chỉ có ảnh đại diện.
Tôi bấm vào.
Lịch sử trò chuyện hoàn toàn trống.
Nhưng tôi chú ý một chi tiết — khung chat hiện dòng chữ “đối phương đang nhập tin nhắn…”
10 giờ đúng.
Điện thoại anh tự động tắt nguồn.
Màn hình vừa tắt, tôi nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm cũng vừa ngừng.
Tôi nhanh chóng đặt điện thoại về chỗ cũ.
Tim đập loạn xạ.
“Vợ ơi, sao không xem tivi?”
Chu Ngôn lau tóc bước ra, mặt mày bình thản như không có chuyện gì.
Tôi cười nhạt.
“Chờ anh mà.”
Anh đi tới, hôn nhẹ lên má tôi.
“Ngủ sớm đi, mai còn phải đi làm.”
Đêm đó, tôi trằn trọc đến tận ba giờ sáng.
2.
Sáng thứ Bảy, Chu Ngôn nói trường có việc, phải ra ngoài.
Tôi gật đầu đồng ý.
Chờ anh rời khỏi nhà, tôi mở máy tính.
Là kế toán, việc tra soát tài khoản là sở trường của tôi.
Tôi bắt đầu từ sao kê ngân hàng.
Lương tháng của Chu Ngôn là 12 triệu, chuyển hết vào tài khoản của tôi.
Ba năm nay, không thiếu một đồng.
Tôi tiếp tục tra hồ sơ bảo hiểm và quỹ công — mọi thứ đều bình thường.
Còn thẻ tín dụng?
Anh từng nói không có thẻ tín dụng.
Tôi đăng nhập hệ thống tín dụng, nhập số CMND của anh để kiểm tra.
Ba thẻ.
Hai thẻ tôi biết, là mở cùng lúc vay mua nhà, đã hủy từ lâu.
Thẻ thứ ba, hạn mức 50 triệu.
Ngày mở thẻ — tháng 9, ba năm trước.
Lúc đó là năm thứ hai chúng tôi kết hôn.
Tôi còn nhớ, tháng đó anh bảo được thưởng, còn mời tôi đi ăn một bữa thật ngon.
Giờ nghĩ lại, bữa đó… có phải để ăn mừng điều gì khác?
Tôi tra tiếp.
Địa chỉ nhận sao kê của thẻ, là một khu chung cư mà tôi chưa từng nghe tới.
Nằm ở phía đông thành phố.
Nhà chúng tôi ở phía tây.
Tay tôi lại bắt đầu run.
Nhưng tôi cố giữ bình tĩnh.
Người làm kế toán hiểu rõ: cảm xúc là kẻ thù, bằng chứng mới là chân lý.
Tôi lấy sổ ghi chép ra, bắt đầu viết:
Thứ nhất: Ba năm trước, mở một thẻ tín dụng tôi không hề biết.

