Tối hôm đó, tôi tỉnh giấc giữa đêm, phát hiện đèn trong phòng làm việc vẫn sáng.

Tưởng rằng Lục Trạch lại đang làm việc đến khuya, tôi mở cửa với tâm trạng lo lắng, định khuyên anh đi nghỉ sớm.

Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến tôi như rơi vào hầm băng.

Lục Trạch quay lưng về phía tôi, áo ngủ đã tụt xuống tận eo. Anh không ngồi trước bàn làm việc mà chỉ đứng yên lặng, bất động.

Ngay dưới gáy anh, ở vị trí xương sống — không hề có da thịt của con người.

Thay vào đó là một rãnh lõm trơn nhẵn, ánh lên sắc lạnh kim loại.

Một sợi dây sạc dài, tỏa ra ánh sáng xanh nhàn nhạt, đang cắm thẳng vào rãnh đó, đầu kia cắm vào một ổ sạc đặc biệt trên tường.

Đầu óc tôi trống rỗng, máu trong người như lập tức đông lại.

Dưới chân anh, tôi nhìn thấy vài tờ tài liệu rơi vãi. Trên bìa có in một logo hình quả táo mà tôi chưa từng thấy, bên dưới chỉ có hai chữ: 【Eden】

Tiêu đề của tập tài liệu là: 《”Bạn đời số 7″ – Bản nguyên mẫu – Lục Trạch – A734 – Nhật ký kiểm thử》.

Tôi như một con rối mất kiểm soát, bước đến trong vô thức, bàn tay run rẩy nhặt lên bản nhật ký đó.

【Thời gian kiểm thử: 20 năm】
【Nhiệm vụ: Mô phỏng một người đàn ông bình thường, lập gia đình, kiểm tra độ ổn định của mô-đun đồng hành tình cảm dài hạn.】
【Trạng thái: Vận hành tốt. Mức tiêu thụ năng lượng ổn định. Đánh giá mô-đun phản hồi cảm xúc: 9.8/10】
【Ghi chú: Đối tượng kiểm thử “vợ” – Lâm Vãn, “con trai” – Trần Lãng, đều không phát hiện điều bất thường. Mạng lưới quan hệ xã hội đã được xây dựng thành công. Dự án bước vào giai đoạn cuối.】

Từng chữ, từng câu như những nhát dao tẩm độc, từ từ róc thịt linh hồn tôi, xé nát hai mươi năm hôn nhân, hai mươi năm yêu thương, hai mươi năm hỉ nộ ái ố thành những mảnh vụn vô nghĩa.

Người chồng của tôi — không phải con người.

Anh ta là một nguyên mẫu AI mang mã số A734, được một công ty tên “Eden” \ chế tạo.

Cuộc hôn nhân của chúng tôi chỉ là một bài kiểm tra. Con trai chúng tôi — Trần Lãng — là một biến số trong thí nghiệm.

Còn tôi — chính là đối tượng thử nghiệm, người đã hiến dâng trọn vẹn hai mươi năm cảm xúc chân thật nhất của đời mình mà hoàn toàn không hề hay biết.

Tôi không biết bằng cách nào mình đã vượt qua được đêm hôm đó.

Sáng hôm sau, Lục Trạch vẫn như mọi ngày, chuẩn bị cho tôi bữa sáng hoàn hảo. Nụ cười của anh, cái ôm của anh, hơi ấm từ cơ thể anh — không khác gì hai mươi năm qua.

Nhưng tôi biết, tất cả những điều đó chỉ là chương trình, là mã lệnh, là kết quả tối ưu được tính toán ra từ một cỗ máy.

Tôi không vạch trần anh. Tôi phải giải thích thế nào cho con trai tôi hiểu, rằng cha nó là một con robot?

Tôi phải làm sao để đối diện với một mái ấm được xây dựng trên những lời dối trá, đang trực chờ sụp đổ bất cứ lúc nào?

Tôi chọn im lặng.

Cho đến một tháng sau, Lục Trạch vui mừng như trẻ nhỏ, nói với tôi rằng anh trúng xổ số — ba triệu tệ.

Anh nói: “Vợ à, ngày tháng tốt đẹp của chúng ta đến rồi.”

Khi anh chuyển tiền cho tôi, tôi đã cố tình tra cứu thông tin bên chuyển khoản.

Số tiền đó, hoàn toàn không đến từ trung tâm xổ số, mà là từ một tài khoản doanh nghiệp mang tên “Công ty TNHH Công nghệ Tương lai Eden”.

Đây chính là giai đoạn cuối của cuộc kiểm thử.

Họ muốn kiểm tra phản ứng của “gia đình” này khi đối mặt với một khoản tiền khổng lồ.

Quả nhiên, chưa đầy 24 tiếng sau, toàn bộ số tiền đã biến mất khỏi tài khoản của tôi, bị thu hồi theo đường cũ, chỉ để lại một bản ghi giả mạo của hệ thống ngân hàng.

Tôi giữ kín bí mật này, như đang giữ một quả bom có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Cho đến hôm nay, tại tiệc đính hôn của con trai, Lục Trạch lại lớn tiếng khoe khoang.

Khoảnh khắc ấy, tôi bỗng hiểu ra — không phải chương trình của anh gặp trục trặc.

Mà đó cũng là một phần trong cuộc thử nghiệm.

“Eden” muốn xem khi gia đình này bị đẩy đến mâu thuẫn kịch liệt vì “tiền”, tôi — đối tượng trung tâm của bài kiểm tra — sẽ lựa chọn thế nào.

“Két ——”

Tiếng phanh chói tai kéo tôi ra khỏi mạch hồi tưởng. Chiếc xe đã dừng lại dưới chân tòa nhà.

Lục Trạch tháo dây an toàn, giọng nói vẫn dịu dàng như mọi khi, nhưng lần này có một chút gì đó cứng nhắc — rất nhỏ thôi, nhưng vẫn khiến người ta nhận ra sự cơ học trong đó.

“Vợ à, Lãng Lãng, về đến nhà rồi.”

Trần Lãng không nói một lời, mở cửa xe, đóng sập lại thật mạnh rồi chạy thẳng vào hành lang, không ngoái đầu lại.

Tôi vẫn ngồi yên, qua khung cửa xe nhìn theo bóng lưng lạnh lùng và quyết tuyệt của con trai.

Lục Trạch quay lại, nắm lấy tay tôi.

Lòng bàn tay anh ấm áp, khô ráo — không khác gì hai mươi năm nay.

“Vãn Vãn, đừng lo. Anh sẽ giải thích với Lãng Lãng.”

Tôi rút tay ra. Lần đầu tiên, tôi thấy trên gương mặt anh hiện lên một biểu cảm rất mơ hồ — giống như là… bối rối.

Một phản ứng mà chương trình của anh không thể tính toán được.

Tôi nhìn anh, nhẹ giọng hỏi:

“Lục Trạch, anh định giải thích thế nào? Giải thích số tiền kia đã đi đâu, hay là… giải thích chính con người anh?”

Con ngươi của anh, ngay khoảnh khắc đó, dường như co rút lại một chút.

Sáng hôm sau, bầu không khí trong phòng khách lạnh lẽo như đã chết.

Trần Lãng cả đêm không ngủ, mắt đỏ ngầu như sắp nổ tung.

Vali hành lý đặt bên cạnh chân, bộ dạng đó — không giống chuẩn bị đến ngân hàng, mà giống như chuẩn bị… bỏ nhà ra đi.

Nó thấy tôi bước ra khỏi phòng, ánh mắt lạnh như băng.

“Tối qua con suy nghĩ cả đêm,” nó lên tiếng, giọng khàn đặc, “con cho mẹ cơ hội cuối cùng. Hãy nói cho con biết, rốt cuộc số tiền đó đã đi đâu. Nếu không, chúng ta sẽ đến ngân hàng ngay lập tức. Sau đó… con sẽ không bao giờ quay về ngôi nhà này nữa.”