Trong buổi tiệc mừng công gõ chuông niêm yết cổ phiếu của công ty bố tôi,

người chồng đã ở rể suốt ba năm, luôn tỏ ra dịu dàng chu đáo – Bùi Dực, đột nhiên nắm tay một người phụ nữ bụng bầu bước lên sân khấu.

“Có thể mọi người chưa biết, Chủ tịch Văn – người được ca ngợi là thiên tài thương trường, thực chất là một người phụ nữ không thể sinh con.”

Anh ta tỏ vẻ áy náy, nhìn về phía tôi và bố tôi.

“Vì muốn duy trì hương hỏa cho nhà họ Văn, tôi chỉ đành bất đắc dĩ chọn cách này – để Vãn Vãn sinh ra người thừa kế cho tôi.”

“Đứa trẻ trong bụng cô ấy, mới là hy vọng tương lai của nhà họ Văn.”

“Là con rể nhà họ Văn, tôi thực sự vì đại cục mà nghĩ.”

Tất cả cổ đông và các lãnh đạo cấp cao lập tức quay sang nhìn tôi, ánh mắt đầy tính toán lạnh lùng và phức tạp.

Bố tôi tức đến mức toàn thân run rẩy, còn Bùi Dực thì vẫn điềm nhiên bảo vệ người phụ nữ tên Thư Vãn, ánh mắt dịu dàng tràn đầy tình cảm.

Ánh đèn pha lê trong buổi tiệc rọi xuống người tôi, nhưng tôi lại chẳng cảm nhận được chút ấm áp nào.

Giọng Bùi Dực vang lên qua micro, vang vọng khắp sảnh tiệc rộng lớn – rõ ràng, trầm ổn, như thể anh ta vừa thực hiện một hành động cao thượng vĩ đại nào đó.

Tôi trở thành tâm điểm của cả hội trường, trở thành một trò cười.

Người thừa kế trẻ tuổi tài năng của tập đoàn Văn thị, vậy mà lại là một “phụ nữ không thể sinh nở”.

Bố tôi tức đến mức môi tím tái, ôm ngực, phải có trợ lý đỡ lấy.

Bùi Dực vẫn bình tĩnh đứng bên Thư Vãn, thoải mái đón nhận ánh mắt dò xét, thương hại, khinh thường từ dưới sân khấu.

Thậm chí anh ta còn quay sang tôi, nở một nụ cười dịu dàng như đang trấn an:

“Đừng sợ, anh làm vậy là vì chúng ta.”

Tôi nhìn anh ta – rồi đột nhiên bật cười.

Tôi bước qua đám đông, từng bước từng bước đi lên sân khấu.

Ánh mắt Bùi Dực thoáng qua một tia hoảng hốt, có thể là căng thẳng.

Nhưng anh ta vẫn đứng chắn trước Thư Vãn, tạo dáng như một người bảo vệ.

“Văn Tranh, anh biết em nhất thời khó tiếp nhận.”

Anh ta hạ thấp giọng nói.

Tôi không nhìn anh ta, chỉ đi thẳng đến đối diện, rồi đưa tay ra.

“Chìa khóa xe, chìa khóa biệt thự – trả lại cho tôi.”

Giọng tôi rất bình thản.

Anh ta sững người.

“Tranh Tranh, đừng làm loạn mà, bao nhiêu người đang nhìn đấy. Về nhà rồi nói.”

“Nhà nào cơ?”

Tôi hỏi lại.

“Là cái ‘nhà’ mà anh ký thỏa thuận lúc mới ở rể, chuyển vào ở trong biệt thự của tôi sao?”

Sắc mặt Bùi Dực cuối cùng cũng thay đổi.

Chiếc mặt nạ dịu dàng đã giữ suốt ba năm, bắt đầu xuất hiện vết nứt.

“Văn Tranh, ý em là gì?”

“Ý tôi rất rõ ràng.”

Tôi thu tay lại, quay về phía các vị khách dưới sân khấu – lúc này đều im lặng chờ xem diễn biến.

“Xin lỗi mọi người, để mọi người chê cười rồi.”

“Chuyện mà chồng tôi – Bùi Dực – vừa đề cập, thực chất chỉ là chuyện riêng trong nhà họ Văn chúng tôi.”

Tôi ngừng một chút, ánh mắt nhìn lại Bùi Dực.

“Nhưng đã chọn công khai trước mặt mọi người trong dịp thế này, thì tôi cũng xin nhân tiện tuyên bố một việc.”

“Kể từ hôm nay, Bùi Dực – không còn là chồng tôi nữa.”

“Tôi, chính thức ly hôn với anh ta.”

Toàn hội trường rộ lên một tràng xôn xao kinh ngạc.

Sắc mặt Bùi Dực lập tức đỏ bừng như gan heo.

Có lẽ anh ta chưa bao giờ nghĩ, người luôn bị anh ta nắm trong lòng bàn tay là tôi, lại có thể khiến anh ta mất mặt công khai như vậy.

“Văn Tranh! Em điên rồi!”

2

Anh ta gầm lên giận dữ.

Tôi không thèm để ý, quay người định bước xuống sân khấu.

Nhưng cổ tay lại bị anh ta túm chặt.

“Em không thể đối xử với anh như thế! Tất cả những gì anh làm… đều là vì nhà họ Văn! Bố ơi!”

Anh ta quay sang cầu cứu bố tôi.

Bố tôi lạnh lùng nhìn anh ta, không nói một lời.

“Vì nhà họ Văn?”

Tôi hất tay anh ta ra, xoa cổ tay đỏ ửng.

“Anh dắt theo một người phụ nữ không rõ lai lịch, ôm cái bụng bầu không biết của ai, đứng đây chỉ trích vợ mình không thể sinh con, rồi lấy đó làm công lao mà kể?”

“Bùi Dực, anh tưởng ai cũng ngu ngốc như anh à?”