“Đều do chồng không tốt, đến muộn, để em bị bắt nạt rồi.”

“Giờ chồng đến rồi, không ai dám bắt nạt em nữa đâu. Ngoan, lại đây với chồng, đừng sợ.”

Tôi đứng cạnh Lục Húc Chi, điềm tĩnh từng chữ một nói:

“Thẩm Lâm Xuyên, tôi không phải vợ anh.”

Thẩm Lâm Xuyên sững người tại chỗ.

“Em nói gì cơ?”

“Tiểu Liên, em giận anh vì đến muộn đúng không? Hay là vì bị Lục Húc Chi làm nhục nên tự ti, thấy mình không xứng làm vợ anh?”

“Không sao đâu, tiểu Liên, chúng ta đã bên nhau bao năm, sao anh có thể vì một sự cố mà vứt bỏ em được!”

“Em không cần tự ti, anh…”

Tôi cười khẩy, ngắt lời hắn:

“Tôi không tự ti. Thẩm Lâm Xuyên, anh còn không đủ tư cách khiến tôi tự ti.”

“Chuyện hôm nay là tôi tự nguyện.”

Thẩm Lâm Xuyên không dám tin ngẩng đầu lên: “Hứa Liên, em đang nói gì vậy? Có phải bị ép không? Em ngoan như thế, sao có thể phản bội anh?”

Tôi cười lạnh:

“Phải đấy, tôi rất ngoan, nên mệnh lệnh anh đưa ra, tôi đương nhiên sẽ ngoan ngoãn hoàn thành.”

Trong ánh mắt mù mờ của Thẩm Lâm Xuyên, tôi bấm nút ghi âm trên điện thoại, giọng lạnh lẽo của hắn vang lên từ loa:

“…Cô cứ ở lại đây chăm sóc Tổng giám đốc Lục thật tốt, nếu được ông ấy để mắt tới, thưởng lớn không thiếu phần cô đâu.”

Mắt Thẩm Lâm Xuyên trợn trừng, nhíu mày: “Sao em lại có đoạn ghi âm này? Là con nhỏ kia gửi cho em à? Chuyện này là sao?”

Tôi từ từ đội mũ trùm đầu lên, từng bước tiến đến trước mặt hắn: “Thẩm Lâm Xuyên, giờ anh nhận ra tôi chưa?”

“Chính miệng anh bảo tôi phải hầu hạ Tổng giám đốc Lục cho tốt, chỉ cần ông ấy hài lòng,

chịu hợp tác với Thẩm thị thì cổ phiếu sẽ tăng, đến lúc đó tôi cũng có phần.”

“Anh còn nói, chỉ cần tôi gả cho Lục Húc Chi, anh sẽ cho tôi 10% cổ phần Thẩm thị.”

Lục Húc Chi phối hợp ném hợp đồng tới, khóe môi mang ý cười giễu cợt:

“Không ngờ Tổng giám đốc Thẩm vì lôi kéo tôi mà hy sinh lớn vậy, đến cả vợ cũng dâng cho tôi.”

Thẩm Lâm Xuyên nhặt hợp đồng lên lật xem, lần này cuối cùng cũng nhìn thấy rõ dòng ký tên:
Hai chữ ngay ngắn — Hứa Liên.

Hắn điên cuồng lắc đầu, vung tay xé hợp đồng thành từng mảnh:

“Các người đang đùa đúng không? Hợp đồng này tôi lập riêng cho đám gái tiếp rượu, sao lại có trong tay em?”

“Hợp đồng này là giả! Tôi không thừa nhận!”

“Tôi chưa bao giờ định để em ra ngoài hầu đàn ông! Nếu tôi làm thế, tôi còn là người nữa không?!”

Chưa dứt lời, máy in đã bắt đầu in ra hàng loạt bản sao hợp đồng kia.

“Tổng giám đốc Thẩm quên rồi sao? Anh ký là hợp đồng điện tử, đây chỉ là bản in lại thôi.

Anh muốn xé thì cứ xé cho đã, xé xong rồi thì đừng quên thực hiện lời hứa.”

Tôi nắm lấy tay Lục Húc Chi: “Tổng giám đốc Lục nói rồi, ba tháng sau sẽ cho tôi một hôn lễ

long trọng nhất. Tổng giám đốc Thẩm tốt nhất hãy chuẩn bị sẵn thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần. Nếu không, tôi không ngại kiện anh.”

Thẩm Lâm Xuyên nhìn đi nhìn lại hợp đồng, cuối cùng cũng hiểu ra.

“Tiểu Liên… người phụ nữ bọn họ tìm tới… là em sao? Tại sao em lại đồng ý làm vậy?”

“Người hối thúc tôi ký hợp đồng tối nay… cũng là em? Sao em không nói với anh sớm?”

“Còn mũ trùm đầu… người phụ nữ ngực to tối nay… cũng là em? Không thể nào! Rõ ràng em…”

Nghĩ đến năm tiếng trước, tôi vẫn còn ngốc nghếch chuẩn bị bất ngờ cho Thẩm Lâm Xuyên, cổ họng tôi nghẹn lại, nước mắt không kiềm được rơi xuống.

“Đúng vậy, Thẩm Lâm Xuyên, tôi quá ngoan rồi. Ngoan đến mức anh muốn thay vợ, tôi cũng ngây thơ nghĩ anh đang gợi ý tôi đi làm thẩm mỹ.”

“Tôi giấu anh tự mình đi phẫu thuật, chỉ để mang đến cho anh một bất ngờ…”

“Không ngờ, người tặng tôi bất ngờ lại chính là anh.”

“Thẩm Lâm Xuyên, chẳng phải anh muốn cưới Hân Hân đó sao? Tôi ly hôn với anh, nhường chỗ cho cô ta.”

“Tôi thật muốn xem, cả thành phố đều nhìn anh cưới một con gái tiếp rượu, lúc đó anh còn cười nổi không.”

Nhắc đến Hân Hân, trong mắt Thẩm Lâm Xuyên lóe lên một tia chột dạ.

“Vợ… em đều biết cả rồi à…”

“Hân Hân là người do Tổng giám đốc Hoàng đưa tới, anh cũng không thể làm mất mặt ông ta

được! Nhưng em biết mà, trong giới làm ăn, mấy loại phụ nữ không ra gì này sao có thể coi là thật?”

“anh càng không thể bỏ em để cưới một con gái tiếp rượu được! Tiểu Liên, tôi hiểu rồi, có

phải em ghen vì Hân Hân, nên mới cố ý diễn vở kịch này để chọc tức anh đúng không?”

“Em còn vì anh mà đi nâng ngực, sao không nói cho anh biết? anh thật sự không nhận ra! Nếu

biết là em, anh còn chưa kịp xót em, sao có thể để em đi hầu hạ Lục Húc Chi? Tất cả đều là hiểu lầm!”

“anh hứa với em, về nhà anh sẽ cắt đứt với Hân Hân, em đừng giận nữa được không?”

“Ngoan, đưa bản gốc hợp đồng điện tử cho anh, anh sẽ tìm luật sư tiêu hủy.”

Lời còn chưa dứt, cửa lại bị đá bật ra lần nữa.

Hân Hân mặt đầy nước mắt xuất hiện ở cửa.

“Thẩm Lâm Xuyên, anh đúng là đồ khốn!”