Lục Húc Chi đứng dậy, ánh mắt trầm xuống nhìn tôi, muốn nói lại thôi.

Ngay giây sau, khung trò chuyện được ghim trên cùng hiện lên tin nhắn: “Vợ à, hôm nay

công ty phải tăng ca, em không cần đợi anh đâu nhé, ngủ trước đi. Ngoan nào, hôn hôn.”

Kéo lên trên xem lại, từng tin nhắn của anh ta đều dịu dàng thâm tình như vậy — cũng nực cười y như thế.

Tôi hủy ghim Thẩm Lâm Xuyên, xóa rồi chặn anh ta.

Ngẩng đầu lên lần nữa, Tổng giám đốc Hoàng đã lục tung tủ tìm được chiếc roi da mà Thẩm Lâm Xuyên chuẩn bị sẵn, không chút do dự vung về phía tôi.

“Nghe rõ chưa? Chủ của cô đã nói rồi, không nghe lời thì ăn đòn! Tính khí lớn thế này, hôm nay ông đây không đánh chết cô thì không xong!”

Ngay khoảnh khắc roi sắp quất xuống, Lục Húc Chi đột ngột chắn trước mặt tôi, đưa tay nắm chặt roi, ánh mắt lạnh như băng.

“Đủ rồi.”

“Hoàng Dũng Thành, ông có thể đi được rồi.”

Tổng giám đốc Hoàng ngơ ra: “Lục Húc Chi, cậu có ý gì? Chính miệng cậu nói là cậu không hứng thú với phụ nữ mà!”

“Cậu bảo tôi đi cùng, chẳng phải là muốn tôi giúp cậu làm nhục con đàn bà này, để cậu dễ ăn nói với thằng nhóc Thẩm Lâm Xuyên sao?”

“Giờ lại bảo vệ cô ta là sao? Cậu đùa tôi à?”

Lục Húc Chi lạnh lùng đáp: “Tôi đúng là không hứng thú với phụ nữ.”

“Nhưng cô ấy thì ngoại lệ.”

Hoàng Dũng Thành không cam lòng nhìn tôi: “Nếu tôi nhất quyết muốn người phụ nữ này thì sao?”

Lục Húc Chi giơ tay gọi một cuộc điện thoại, ngay sau đó vài vệ sĩ xông vào, chẳng nói chẳng rằng đã áp giải Hoàng Dũng Thành ra ngoài.

Hoàng Dũng Thành quần áo xộc xệch,Nhếch nhác không thể tả, vừa xấu hổ vừa tức giận gào lên: “Lục Húc

Chi, cậu cứ đợi đấy! Tôi đi nói cho Thẩm Lâm Xuyên biết ngay, rằng cậu bị mê hoặc bởi người phụ nữ hắn đưa tới!”

“Đến lúc cậu ngã vì con đàn bà này, đừng có cầu tôi cứu!”

Lục Húc Chi như chẳng nghe thấy, trực tiếp bế tôi lên ném xuống sofa, những nụ hôn dày đặc mang theo sự bá đạo ập xuống.

“Hứa Liên, tôi hỏi em lần cuối.”

“Em có chịu từ bỏ hắn, đi theo tôi không.”

“Xin em.”

Tôi hoàn toàn mất kiểm soát, nước mắt trào ra, không chút do dự hôn lên môi anh.

Sau cơn cuồng nhiệt, tôi đặt hai bản hợp đồng trước mặt Lục Húc Chi.

“Lục Húc Chi, tôi đã ly hôn với hắn rồi.”

“Cưới tôi.”

“Xin anh.”

Ánh mắt Lục Húc Chi tối lại, vừa định mở miệng thì Thẩm Lâm Xuyên một cước đá tung cửa văn phòng.

Giọng nói u ám của anh ta vang lên: “Hứa Liên, quả nhiên là cô!”

“Lục Húc Chi, mau thả vợ tôi ra!”

“Hai người đang làm cái quái gì trong văn phòng của tôi!”

“Hứa Liên, cô còn biết mình là vợ tôi không? Cô không biết phản kháng à? Không biết gọi điện cầu cứu tôi sao?”

Lục Húc Chi cười lạnh một tiếng: “Thẩm tổng, anh nhầm rồi thì phải. Không phải chính anh tự tay đưa Hứa tiểu thư vào lòng tôi sao? Giờ lại hối hận à?”

Thẩm Lâm Xuyên nổi giận: “Anh nói nhảm cái gì!”

“Hứa Liên là vợ tôi, sao tôi có thể đem vợ mình đưa cho anh?”

“Ngược lại là anh! Nếu không phải Tổng giám đốc Hoàng tới tố cáo còn chụp ảnh cho tôi, tôi còn không biết anh dám động tay động chân với vợ tôi!”

“Vợ tôi nhát gan như vậy, anh sao nỡ bắt nạt cô ấy!”

“Lục Húc Chi, bảo sao tôi đưa cho anh phụ nữ nào anh cũng không vừa mắt, hóa ra là nhắm tới vợ tôi!”

“Hôm nay tôi nhất định phải dạy dỗ anh cho ra lẽ!”

Nói xong, Thẩm Lâm Xuyên sải mấy bước tới, một quyền đấm thẳng vào mặt Lục Húc Chi.

Nhưng Lục Húc Chi chỉ cần một tay đã quật ngã Thẩm Lâm Xuyên.

Chỉ có tôi biết, từ nhỏ Lục Húc Chi đã trải qua huấn luyện kiểu địa ngục, người bình thường hoàn toàn không phải đối thủ của anh.

Thẩm Lâm Xuyên chẳng khác nào tự rước nhục vào thân.

Khoảnh khắc này, tôi thậm chí còn cảm thấy vui sướng.

Uất ức cả một đêm, cuối cùng Lục Húc Chi cũng giúp tôi trút ra được cơn giận đầu tiên.

Thẩm Lâm Xuyên ngã trên sàn, ôm ngực đau đớn, tức đến nghẹn giọng: “Lục Húc Chi, anh dám đánh trả à!”

“Anh ngủ với vợ tôi mà còn dám đánh trả sao?”

“Đợi đấy! Hôm nay tôi nhất định phải giết chết anh!”

Hắn bật kênh nội bộ, gọi hơn chục vệ sĩ lên, cười khẩy nói: “Ở đây có một tên lạ mặt quấy

rối vợ tôi, mang hết đồ lên, đánh cho hắn sống dở chết dở! Có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm!”

“Lục Húc Chi, trước đây tôi còn thương tình anh là trẻ mồ côi, một thân một mình lăn lộn

không dễ dàng, nên mới rộng lượng cho anh vào vòng của chúng tôi. Ai ngờ anh lại muốn trèo lên đầu tôi!”

“Đã vậy thì đừng trách tôi vô tình. Từ ngày mai trở đi, Lục Húc Chi, anh đừng hòng sống nổi ở Hải Thành.”

“Vợ ơi, lại đây nào, sợ lắm phải không?”