Chồng tôi chê tôi ng/ ự/c phẳng, đêm nào cũng không có h. ứng, còn lẩm bẩm nói muốn đổi “cảm giác s/ ờ”.
Để cải thiện tình cảm vợ chồng, tôi đã đi phẫu th/ u/ật n/ â/ng ng/ ực, chuẩn bị tạo bất ngờ cho chồng.
Tôi cố ý chọn văn phòng công ty – nơi kích thích hơn, đợi anh ta tăng ca xong, tôi đội mũ trùm đầu lặng lẽ xuất hiện,vui vẻ dẫn tay anh ta đặt lên ng/ự/ c mình.
Ban đầu anh rất vui, nhưng sắc mặt nhanh chóng lạnh xuống.
“Hân Hân, chẳng phải đã nói tan ca thì đừng gặp nhau rồi sao? Nhỡ bị ai phát hiện thì sao?”
Cái tên xa lạ ấy khiến tim tôi lập tức rơi xuống đáy vực.
Ngay sau đó, điện thoại vang lên, giọng một cô gái nũng nịu xen lẫn tiếng nức nở: “Tổng
giám đốc Thẩm, sao anh còn chưa đến? Lần trước anh mạnh tay quá làm em bị thương, anh đã hứa sẽ đưa em đi làm phẫu thuật phục hồi mà…”
Thẩm Lâm Xuyên vỗ trán, vội vàng chộp lấy áo vest chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi, cuối cùng anh ta cũng nhớ hỏi tôi là ai.
Đúng lúc ấy, trợ lý bước vào: “Tổng giám đốc Thẩm, cô gái mà ngài muốn tặng cho Tổng giám đốc Lục đã tìm thấy rồi ạ…”
Thẩm Lâm Xuyên như bừng tỉnh, nhìn tôi nói:
“Tổng giám đốc Lục không gần nữ sắc, cô được chọn chắc cũng có chút bản lĩnh hầu hạ
người ta đấy. Cô cứ ở đây chăm sóc Tổng giám đốc Lục thật tốt, nếu được ông ấy để ý thì thưởng lớn sẽ không thiếu phần cô đâu.”
Tôi nhìn người chồng năm năm đầu gối tay ấp, không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu.
…
Thẩm Lâm Xuyên không chút do dự, sải vài bước ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, ngoài cửa truyền đến giọng dỗ dành khe khẽ.
Tôi nhìn trợ lý thân cận của Thẩm Lâm Xuyên, lạnh giọng hỏi: “Hân Hân là ai?”
Trợ lý nhận ra giọng tôi, sợ đến mặt trắng bệch, đành thành thật trả lời: “Hân Hân là tiếp
rượu mà năm ngoái Tổng giám đốc Hoàng tặng cho Tổng giám đốc Thẩm trong một buổi
tiệc xã giao, sau đó được anh ấy gọi vào công ty làm lễ tân.”
Tôi khẽ hừ một tiếng. Thẩm Lâm Xuyên cũng khôn, biết đưa đàn bà vào những vị trí không gây chú ý, chẳng trách tôi chưa bao giờ nghi ngờ.
Cũng khó trách, Thẩm Lâm Xuyên vốn rất hăng hái với chuyện giường chiếu, lại đột nhiên mất hứng với tôi, còn suốt ngày kêu chán “cảm giác cũ”.
Tôi cứ tưởng mình già nua kém sắc, tự ti mà tìm lỗi ở bản thân. Hóa ra cái “đổi cảm giác” của anh ta, là muốn đổi luôn cả người.
Tôi nhìn cô gái đang run rẩy ngoài cửa, đưa cô ta tấm séc năm trăm nghìn tệ: “Đây là thù lao của cô, có thể đi rồi.”
Trợ lý do dự: “Phu nhân, Tổng giám đốc Lục sắp đến rồi, cô đuổi người đi thế này, tôi khó ăn nói…”
Tôi cười lạnh: “Không phải Thẩm Lâm Xuyên bảo tôi hầu hạ Lục Húc Chi à? Tôi làm theo ý anh ta thôi.”
Trợ lý còn định nói gì đó, cuối cùng chỉ lặng lẽ gật đầu.
Anh ta là người của cha Thẩm Lâm Xuyên, chỉ phụ trách chuyện công ty, không dám xen vào mâu thuẫn tình cảm, dĩ nhiên không muốn chuốc phiền.
Tôi nhìn anh ta: “Tôi không làm khó cậu, tôi biết cậu cần có hợp đồng để giao lại. Giờ cô gái kia đi rồi, tôi sẽ ký với cậu.”
Trợ lý đưa hợp đồng cho tôi, tôi xem sơ qua, chỉ cần gặp mặt Lục Húc Chi hôm nay, đã được ba triệu tiền công.
Nếu thành công lên giường với anh ta, còn được thưởng thêm năm triệu. Nếu sinh được con cho anh ta, sẽ được mười triệu.
Nếu có thể kết hôn với anh ta, thậm chí còn có thể lấy được 10% cổ phần tập đoàn Thẩm thị.
Tôi vô thức siết chặt nắm tay.
Ký ức quay về năm ngày trước, khi tôi làm nũng xin Thẩm Lâm Xuyên mua túi xách.
Anh ta xoa đầu tôi: “Em có nhiều túi rồi, cái này thôi nhé, đắt lắm, mấy chục vạn lận. Em
cũng biết dạo này công ty khó khăn, anh không xoay ra được từng ấy, thông cảm cho anh chút.”
Vậy mà quay đầu anh ta lại than thở với đám anh em rằng tôi mê tiền, vô dụng.
Tôi gần như không chút do dự mà ký vào hợp đồng.
Trợ lý khó xử: “Hợp đồng này phải do Tổng giám đốc Thẩm đích thân ký mới có hiệu lực.
Nếu anh ấy không đồng ý thì tôi cũng chẳng giúp gì được.”
Tôi gật đầu, nhìn trợ lý bấm gọi cho Thẩm Lâm Xuyên, tim đập loạn như sấm.
Kết hôn năm năm, nói không còn yêu là điều không thể.
Tôi thậm chí còn bắt đầu mong chờ, rằng khi Thẩm Lâm Xuyên nhìn thấy tên tôi, anh ta sẽ hối hận tột cùng, bỏ mặc Hân Hân kia để quay về tìm tôi, dỗ dành tôi.
Nhưng không có.
Giọng thở gấp bị kìm nén của Thẩm Lâm Xuyên vang lên trong điện thoại:
“Nhất định phải ký hợp đồng ngay bây giờ à? Không thấy tôi đang bận sao! Không có chút tinh ý nào, có tin tôi gọi bố tôi cho cô nghỉ việc không!”
Trợ lý giải thích: “Vì hợp đồng có liên quan đến cổ phần công ty nên chỉ có ngài mới ký
được. Tối nay tôi sẽ sắp xếp để Tổng giám đốc Lục gặp cô ấy, nên ngài cần ký ngay bây giờ.”
Thẩm Lâm Xuyên chửi thề một tiếng, lúc này mới mở hợp đồng điện tử ra, nhìn cũng không nhìn, trực tiếp ký tên ở dòng cuối cùng.

