Đêm trước ngày cưới, tôi nhìn thấy một tin nhắn trên điện thoại của vị hôn phu:
【Kinh nguyệt đã trễ hơn nửa tháng rồi, bây giờ anh hủy hôn vẫn còn kịp.】
Những dòng chữ thẳng thừng ấy khiến tim tôi như ngừng đập trong giây lát.
Tháng trước, tôi và Lục Minh vừa mới định ngày cưới.
Khi ngày lành được chọn xong, tôi nôn nóng hẹn anh cùng đi thử váy cưới. Thế nhưng anh lại lấy lý do công việc bận rộn, vội vàng bỏ đi, để mặc tôi một mình ứng phó với hai bên cha mẹ.
Hóa ra, tối hôm đó anh cả đêm không về, phớt lờ hàng trăm cuộc gọi của tôi, chỉ để đến tìm người yêu cũ, thực hiện một lần “tạm biệt cuối cùng”.
Còn một tháng nữa là tới ngày cưới với Lục Minh.
Cô em khóa dưới kiêm đồng nghiệp của anh – Tần Tình, kéo theo bốn năm người bạn tới nhà, nói là muốn tổ chức tiệc độc thân cho Lục Minh.
Tôi rất biết điều, chọn cách lánh mặt. Dạo này Lục Minh thường bồn chồn bất an, thôi thì để anh thoải mái tụ tập với bạn bè cũ.
Trên đường lái xe về nhà bố mẹ, Tần Tình bất ngờ gửi cho tôi một tin nhắn:
【Chị dâu, nửa năm chị và anh Minh xa nhau, chị có quen ai khác không?】
Quả thực, do vướng phải sự phản đối của cha mẹ, tôi và Lục Minh đã có nửa năm không gặp mặt, nhưng chưa từng chia tay.
Trong khoảng thời gian ấy, chúng tôi vẫn kiên trì thuyết phục hai bên gia đình. Sáu tháng trời nỗ lực, cuối cùng cũng định được ngày cưới vào tháng trước.
Trong hoàn cảnh như vậy, sao tôi có thể đi yêu người khác được?
Điều tôi không hiểu là, chuyện này liên quan gì đến Tần Tình?
Khi tôi còn đang nghĩ nên trả lời thế nào, cô ta lại gửi thêm một tin nữa:
【Nếu trong lúc chị và anh ấy xa nhau, anh Minh đã có người khác, chị vẫn sẽ lấy anh ấy chứ?】
Tôi càng thấy khó hiểu, trong lòng lại thấp thoáng dấy lên một dự cảm chẳng lành.
Định tấp xe vào lề hỏi cho rõ, thì phát hiện Tần Tình đã vội vã thu hồi tin nhắn.
Bản năng của phụ nữ mách bảo tôi không ổn, thế là tôi quay đầu xe, trở lại nhà.
Trong nhà tiếng ồn ào cười nói vang dội, chẳng ai nghe thấy tiếng gõ cửa. Tôi bèn quét vân tay mở cửa bước vào.
Khoảnh khắc cánh cửa bật ra, tôi nhìn thấy Tần Tình đang ngồi hẳn trên người Lục Minh, cả hai cùng cắn hai đầu một chiếc bánh quy.
Bàn tay Lục Minh đặt trên eo cô ta, càng lúc càng siết chặt theo từng đoạn bánh quy bị cắn ngắn dần.
Ánh mắt anh nhìn Tần Tình… cái ánh mắt muốn chiếm hữu ấy, hình như đã biến mất kể từ sau khi chúng tôi định ngày cưới.
Đám bạn xung quanh cười hò phấn khích, như thể hai người kia mới là cặp đôi sắp kết hôn.
Khi môi họ sắp chạm nhau, có người phát hiện ra tôi đứng ngây ra ở cửa.
“Chị dâu?”
Tần Tình luyến tiếc trượt khỏi người Lục Minh, nhai nốt mẩu bánh quy còn vương trong miệng anh, rồi cười tươi đi tới trước mặt tôi:
“Chị dâu, đều do mọi người hò hét cả, chị đừng giận nhé?”
Lời vừa dứt, mấy người khác cũng hùa theo:
“Đúng rồi, bọn tôi toàn bạn cũ, không câu nệ đâu, chị đừng nghĩ nhiều.”
Họ chắn hết trước mặt, khiến tôi chẳng nhìn rõ biểu cảm của Lục Minh lúc ấy. Tôi chỉ có thể kìm nén cảm xúc, khẽ buông một câu:
“Vậy mong rằng khi vị hôn phu hay hôn thê của các người cũng thân mật với bạn bè như thế, các người cũng đừng nghĩ nhiều.”
Cả phòng lặng ngắt.
Tần Tình vội cầm ly rượu trên bàn, cười xòa:
“Chị dâu đừng thế, em tự phạt một ly để xin lỗi chị.”
Cô ta vừa định uống, thì Lục Minh đột ngột lao tới, giật ly rượu khỏi tay cô ta:
“Không được, dạo này em không thể uống rượu.”
…
Phản ứng vô thức ấy khiến tôi chết lặng.
Anh ta làm sao biết cô ta “dạo này không thể uống rượu”? Chẳng lẽ ngay cả chu kỳ của cô ta anh cũng nhớ rõ ràng?