09
Từ đêm đó,
Lục Triệu luôn nghĩ về dáng vẻ Ôn Doanh khóc hôm ấy.
Cùng với câu nói của cô.
“Từ nay về sau, không gặp lại nữa.”
Anh ta lật qua lật lại tài liệu dự án, nhưng vẫn không thể ký xuống.
Anh ta muốn gặp Ôn Doanh.
Muốn giải thích với cô.
Nhưng mỗi khi có suy nghĩ này, sẽ luôn có cổ đông nhảy ra tìm cảm giác tồn tại,
Lợi dụng danh nghĩa của Lục Nhiên để trục lợi cho bản thân.
Lục Triệu chỉ có thể gác lại nỗi nhớ, dồn tâm vào công việc.
Bận đến mức quên cả thời gian.
Cho đến khi toàn bộ biệt thự nhà họ Lục được trang hoàng bằng lụa đỏ, phủ kín hoa tươi.
Anh ta mới giật mình nhận ra—
Hôm nay chính là ngày cầu hôn Ôn Doanh.
Nói là cầu hôn, nhưng thiệp mời lại ghi theo nghi thức đính hôn.
Dù sao thì, chẳng ai nghĩ sẽ có người phụ nữ nào từ chối cơ hội bước chân vào hào môn.
Lục Thanh Thanh từ sớm đã trang điểm, thay lễ phục.
Tươi cười kéo Văn Ân ra tận cửa đón khách.
Miệng gọi một tiếng “chị dâu” ngọt như mật.
Những người không rõ sự tình, còn tưởng rằng Văn Ân mới chính là cô dâu hôm nay.
Lời chúc tụng nối tiếp nhau vang lên.
Văn Ân mặt đỏ bừng, không giải thích cũng không phản bác.
Khi khách khứa đã đến gần đủ, Lục Triệu mới phát hiện Ôn Doanh không xuất hiện.
Thẩm Thư Diệc nói, mọi thứ đều do anh ta sắp xếp.
Chỉ riêng lễ phục và trang điểm của Ôn Doanh, anh ta không tiện nhúng tay,
Nên đã giao lại cho Lục Thanh Thanh.
Nghe thấy cái tên này, mí mắt Lục Triệu giật mạnh.
“Tôi không hề giao việc đó cho em ấy.”
Anh ta truy hỏi, Lục Thanh Thanh vô tội nhún vai.
“Cầu hôn mà, phải có yếu tố bất ngờ chứ? Làm sao có thể nói trước với Ôn Doanh được?”
Sắc mặt Lục Triệu trở nên khó coi.
“Thế em bảo tôi, không có cô ấy thì tôi cầu hôn với ai?”
“Cầu hôn với không khí chắc?”
Bị mắng vài câu, Lục Thanh Thanh chu môi bất mãn.
“Không phải chính anh nói là làm màu thôi sao, nổi giận cái gì chứ.”
Lục Triệu khựng lại.
Muốn mở miệng giải thích, nhưng rồi lại thấy không cần thiết.
Anh ta biết rất rõ, Lục Thanh Thanh ghét Ôn Doanh.
Hôm đó để trấn an cô ấy,
Anh ta cố tình viện cớ.
Một cái cớ vụng về đến nỗi chỉ có Lục Thanh Thanh ngu ngốc mới tin.
Anh ta bực bội kéo lỏng cà vạt.
Văn Ân nhìn ra cảm xúc của Lục Triệu.
Chủ động đứng ra hòa giải.
“Thanh Thanh đã chuẩn bị xong cả rồi. Chút nữa, trước mặt quan khách, em ấy sẽ gọi cho Ôn Doanh.”
“Nói rằng anh không khỏe, Ôn Doanh nhất định sẽ lập tức chạy về.”
“Như vậy vừa tạo bất ngờ, vừa thể hiện tình cảm của hai người.”
“Hoàn mỹ cả đôi đường.”
Lời của Văn Ân khiến Lục Triệu thở phào nhẹ nhõm.
Lục Thanh Thanh được nuông chiều quá mức, tính tình ngang bướng.
Cũng may có Văn Ân luôn dịu dàng, theo sau dọn dẹp hậu quả.
“Cảm ơn em.”
Văn Ân nở một nụ cười gượng gạo.
“Khách sáo gì chứ, đây là điều mà một người chị dâu nên làm mà.”
Bầu không khí vừa hòa hoãn lại lập tức đông cứng.
Thẩm Thư Diệc lén lút quan sát Lục Triệu.
Gương mặt anh ta không chút dao động.
Dường như thực sự xem Văn Ân là chị dâu.
10
Lục Thanh Thanh miễn cưỡng bước lên sân khấu, bấm gọi số của Ôn Doanh.
Tiếng “tút tút” ngắn ngủi vang lên, khiến tim Lục Triệu như nghẹn lại.
Nhưng ngay sau đó, một âm báo quen thuộc vang lên—
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang trong cuộc trò chuyện…”
Lục Thanh Thanh lập tức nhận ra.
Cô ta bị Ôn Doanh chặn số.
Mọi người xung quanh đưa mắt nhìn nhau.
Lục Triệu nghiến chặt răng, ném điện thoại cho Thẩm Thư Diệc.
“Cậu gọi đi.”
Lần này, điện thoại kết nối thành công.
Thẩm Thư Diệc thở phào như vừa thoát nạn.
“Lục Triệu không khỏe, Ôn Doanh, em mau về đi.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc.
Sau đó, một giọng nói rụt rè vang lên.
“…Chị Ôn Doanh là bác sĩ sao?”
Cô bé dường như hơi sợ hãi, giọng nói lẫn cả tiếng thút thít.
“Chị ấy bảo em nghe điện thoại giúp. Em không biết đó là bệnh nhân gọi cho chị ấy…”
“Giờ phải làm sao? Có cần gọi xe cấp cứu không?”
Lục Triệu nghe đến hai chữ “bệnh nhân”, lập tức tức giận đến mức suýt phát điên.
Anh ta lao thẳng lên sân khấu, giật điện thoại từ tay Thẩm Thư Diệc.
“Ôn Doanh bảo em nghe máy, có dặn gì không?”
Cô bé ngoan ngoãn đáp lời.
“Chị ấy nói tự nguyện nhường lại địa điểm, chúc anh và Văn Ân hạnh phúc.”
11
Kết quả tuyển chọn được công bố ngay tại chỗ.
Tổng giám đốc Hứa mỉm cười hài lòng.
“Tôi luôn đánh giá cao năng lực của cô. Ban đầu còn thấy tiếc nếu cô rời đi.”
“Không ngờ tôi lại may mắn hơn cậu nhóc nhà họ Lục, giữ được cô ở lại.”
Tôi cười nhẹ.
“Giữa tôi và công ty là mối quan hệ hai chiều.”
Tập đoàn Lục trước đây khởi nghiệp từ bất động sản, là ông trùm ở Bắc Thành.
Bị điều đi nơi khác làm việc, chẳng khác nào bị lưu đày.
Nhưng Hứa thị thì khác.
Đây là một doanh nghiệp từ nước ngoài chuyển về Bắc Thành.
Mọi nhân viên trong công ty đều trân trọng cơ hội ra nước ngoài học hỏi.
Trước khi rời đi, Tổng giám đốc Hứa bảo tôi rằng thư bổ nhiệm vẫn chưa gửi đi.
Cô ấy có thể cho tôi thêm thời gian giải quyết chuyện riêng.
Tôi suy nghĩ một chút, rồi từ chối ý tốt của cô ấy.
Đã quyết định rồi thì cần gì phải dây dưa.
Tôi đặt vé máy bay sớm, thu dọn hành lý.
Nếu không đậu kỳ tuyển chọn, thì coi như đi du lịch giải khuây.
Tôi cũng không quay lại lấy chiếc điện thoại đã gửi nhờ con gái trợ lý Vương giữ hộ.
Tôi nghĩ, đã muốn cắt đứt thì phải chặt đứt mọi thứ.
Sau khi đến Úc, tôi bận đến mức quay cuồng.
Ngay cả thời gian ngủ cũng tranh thủ từng phút.
Lần nữa nhìn thấy cái tên Lục Triệu
Là khi tôi nhận được hai kiện hàng từ trong nước gửi đến.
Bưu kiện khá lớn, nhưng bên trong chỉ toàn những thứ vụn vặt.
Cặp ly đôi của tôi và anh ta.
Đồ ngủ đôi, dép đôi…
Tôi không hiểu Lục Triệu gửi những thứ này có ý gì.
Không thể tự vứt bỏ sao?
Mấy ngày sau, anh ta lại gửi một bưu kiện mới.
Lần này, là những món bánh tôi thích ăn.
Còn có cả dưa muối mà dì Vương tự làm.
Tôi càng không hiểu suy nghĩ của anh ta.
Chỉ có thể từ chối nhận hàng.
Sau đó, tôi có được một khoảng yên tĩnh ngắn ngủi.
Cho đến hôm nay, khi tôi xong việc sớm và trở về nhà,
Nghe thấy người giúp việc đang gọi điện thoại.
“Ngài Lục, cô Ôn dạo này vẫn rất ổn, ngài cứ yên tâm.”
Sắc mặt tôi lập tức lạnh xuống.
“Ngài Lục nào?”
Cô ấy giật mình hoảng hốt, vội muốn cúp máy.
Tôi nhanh tay giật lấy điện thoại.
“Lục Triệu.”
Đầu dây bên kia rơi vào im lặng.
Chính sự im lặng này đã chứng minh tất cả.
Tôi bật cười vì tức giận.
“Lục tổng đúng là tay mắt khắp nơi, đến cả khi tôi ra nước ngoài cũng phải cử người giám sát sao?”
“Không phải giám sát.” Giọng Lục Triệu khàn đi. “Em một mình ở nước ngoài, anh không yên tâm, anh chỉ muốn—”
“Anh không yên tâm với tư cách gì?” Tôi cắt ngang.
“Lục Triệu, chúng ta đã chia tay rồi!”
Câu nói này chỉ đổi lại một khoảng lặng dài hơn.
Lại là như vậy.
Dù tôi đã nói chia tay không biết bao nhiêu lần.
Lục Triệu vẫn có thể coi như chưa từng nghe thấy, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Cơn giận âm ỉ trong lòng cuối cùng cũng bùng nổ.
Không cần suy nghĩ, tôi buột miệng nói—
“Anh hèn hạ như vậy sao? Nhất định phải thích phụ nữ có chồng, thích những người phụ nữ rời bỏ anh à?”