4

Vì trưởng khoa đã lên tiếng, tôi không tiện từ chối, đành phải đứng dậy.

Khoảnh khắc tôi chậm rãi bước lên bục giảng, trước mắt đã tràn ngập những dòng bình luận đầy mỉa mai:

【Buồn cười chết mất! Nhìn bộ dạng quê mùa của nữ phụ kìa! Ở bên nam chính suốt hai mươi năm mà đến lúc anh ấy động tình cũng chưa từng thấy? Quá kém cỏi!】

【Tại sao lại là nữ phụ chứ? Người nên đứng cạnh nam chính phải là bé cưng! Bé cưng và Thẩm Diễn Xuyên mới là cặp đôi hoàn mỹ, tâm linh tương thông!】

【Đúng vậy! Nữ phụ thì là cái thá gì? So với bé cưng thì cô ta chẳng đáng một xu!】

【Đừng lo, bé cưng của chúng ta sẽ chủ động ra tay thôi! Chiêu nữ truy nam mãi đỉnh, bé ngoan của chúng ta phải thả thính thật mạnh!】

Kiều Khinh Nguyệt phồng má, lườm tôi một cái đầy ghen tị.

Tôi lờ đi ánh mắt của cô ta, chỉ tập trung vào Thẩm Diễn Xuyên đang thực hiện thao tác mẫu trên mô hình nhựa.

Trước tiên, anh trình bày phần lý thuyết.

Sau đó, anh bảo tôi giúp đeo găng tay vô trùng, trải khăn phẫu thuật, sắp xếp dụng cụ theo đúng thứ tự sử dụng.

Những ngón tay anh kẹp lấy kim khâu, cầm chắc kềm giữ kim bằng tư thế chính xác.

Từng động tác chuyên nghiệp, chính xác đến mức khiến sinh viên bên dưới trầm trồ:

“Giáo sư Thẩm quả nhiên là một bậc thầy trên bàn mổ. Từ khi hành nghề đến nay chưa từng mắc sai sót. Đôi tay của anh ấy thật vững vàng!”

“Rất hiếm có ai sở hữu đôi tay ổn định như vậy. Điều này không chỉ cần luyện tập mà còn phải có thiên phú nữa.”

Thậm chí, trưởng khoa cũng đang hào hứng khen ngợi với hiệu trưởng:

“Diễn Xuyên là bác sĩ trọng điểm mà thành phố đang bồi dưỡng. Đôi tay của cậu ấy cực kỳ ổn định, ngay cả khi phẫu thuật cũng không hề dao động cảm xúc, vì vậy tỷ lệ thành công luôn đạt 100%.”

“Tương lai hứa hẹn lắm đây!”

Giữa những tiếng tán dương không dứt, chỉ có tôi nhận ra một sự khác biệt nhỏ.

Vừa rồi, tay Thẩm Diễn Xuyên rõ ràng run lên một chút.

Tôi liếc nhìn Kiều Khinh Nguyệt.

Khóe môi cô ta nhếch lên một nụ cười tinh quái, ngón tay táo bạo vuốt ve mặt đồng hồ không chút kiêng nể.

Trước mắt tôi, bình luận lại ầm ĩ:

【Bàn tay nhỏ bé ấy vừa lướt qua lồng ngực anh ấy, sắp sửa tiếp tục di chuyển xuống dưới… xuống dưới nữa kìa…】

【Bé cưng đã chạm vào vị trí nhạy cảm nhất của nam chính rồi! Tiêu rồi, tiêu rồi, lại sắp có chuyện lớn đây!】

【Nam chính sắp không chịu nổi nữa rồi! Trời ạ, kích thích quá!】

Vì ghen tuông, Kiều Khinh Nguyệt chỉ lo nghịch chiếc đồng hồ, không hề để ý đến vẻ mặt của Thẩm Diễn Xuyên.

Trên làn da trắng mịn của anh, từng giọt mồ hôi rịn ra. Má hơi ửng đỏ, đôi môi mím chặt.

Một khi ca mổ mô phỏng đã bắt đầu, thì không thể dừng lại giữa chừng.

Mỗi giây phút hiện tại đối với anh mà nói đều là một sự tra tấn.

Nhất là khi Kiều Khinh Nguyệt vẫn chưa có ý định dừng lại.

Trưởng khoa vẫn thao thao bất tuyệt:

“Nếu Diễn Xuyên có thể thăng cấp lên làm phó trưởng khoa, thì cậu ấy sẽ trở thành bác sĩ trưởng khoa trẻ nhất từ trước đến nay. Dù tuổi đời còn trẻ, nhưng tay nghề thì lão luyện vô cùng!”

Ngón tay Kiều Khinh Nguyệt dừng lại trên kim giây của đồng hồ.

Kim giây đột nhiên ngừng chuyển động.

Kim giờ và kim phút chập lại với nhau, như thể đang phá vỡ mọi giới hạn bị giam cầm trong mặt đồng hồ.

Ngay khoảnh khắc cuối cùng của thao tác khâu vết thương—

Thẩm Diễn Xuyên cuối cùng cũng không thể chịu nổi nữa.

Các sinh viên phía dưới bắt đầu xì xào nhận ra điều bất thường:

“Mọi người có thấy không? Mặt giáo sư Thẩm đỏ bừng lên, có gì đó không ổn lắm!”

“Đúng thế! Anh ấy trông cứ như đang bị sốt, có vẻ rất nóng nực.”

“Trời ơi! Một Thẩm giáo sư như thế này mới đúng là nam thần trong mộng!”

Bàn tay Thẩm Diễn Xuyên run rẩy, đầu ngón tay cầm kim khâu lướt nhẹ qua da bệnh nhân.

Anh mắc phải một sai lầm sơ đẳng nhất trong kỹ thuật khâu vết thương—

Cắt phạm vào mô da, khiến lượng máu chảy ra tăng lên đột ngột.

Mọi người đồng loạt đứng dậy nhìn về phía bục giảng, ngay cả trưởng khoa cũng không nhịn được mà bước tới.

Thẩm Diễn Xuyên cau mày, cụp mắt xuống, giọng nói khàn khàn nén ra một tiếng rên khó nhịn:

“Ưm…”

Anh siết chặt tay lên mặt bàn, cố gắng kiềm chế.

Ngay khoảnh khắc đó, tôi đã hiểu—

Bông hoa cao ngạo lạnh lùng trên đỉnh núi kia… cuối cùng cũng đã động tình.

5

Thẩm Diễn Xuyên hơi ngửa cằm, yết hầu khẽ trượt lên xuống.

Giọt mồ hôi bất ngờ lăn xuống từ trán anh.

Ngay lập tức, cả giảng đường bùng nổ tiếng hét phấn khích của các nữ sinh:

“Mẹ ơi! Con muốn cưới giáo sư Thẩm!”

“Ngay cả mồ hôi của giáo sư cũng mang theo khí chất cấm dục! Một khung cảnh sống động thế này làm tôi muốn chảy máu mũi!”

“Mấy người có thể bình tĩnh chút không? Chẳng lẽ y thuật của giáo sư Thẩm chỉ là do tâng bốc sao? Đến lỗi sơ đẳng như vậy mà cũng mắc phải?”

Trưởng khoa vội vã tiến lên, đỡ lấy anh:

“Bác sĩ Thẩm, cậu ổn chứ?”

Ánh mắt sắc bén ẩn dưới lớp kính của ông lướt qua anh, nhẹ giọng hỏi:

“Người cậu nóng ran thế này, chẳng lẽ bị sốt? Cảm thấy khó chịu ở đâu à?”

“Thật ra có hơi không thoải mái… nhưng không sao đâu trưởng khoa.”

Thẩm Diễn Xuyên mượn lý do sức khỏe để che giấu tình trạng của mình.

Thấy vậy, trưởng khoa lập tức tuyên bố:

“Dù không khỏe nhưng bác sĩ Thẩm vẫn kiên trì giảng bài cho các bạn. Đây chính là tấm lòng của người thầy thuốc, đáng để chúng ta học hỏi!”

“Vậy nhân tiện, bác sĩ Thẩm hãy trình bày cách xử lý khi mắc lỗi trong quá trình khâu vết thương nhé.”

Có trưởng khoa chống lưng, không ai còn nghi ngờ gì nữa.

Thẩm Diễn Xuyên nhấc mắt lên, ánh nhìn lạnh lẽo quét về phía Kiều Khinh Nguyệt.

Cuối cùng… cô ta cũng sợ hãi mà ngừng lại.

Bình luận trước mắt tôi tiếp tục rôm rả:

【Bé cưng và nam chính đúng là thần tiên quyến lữ, chỉ cần một ánh mắt của nam chính, bé cưng lập tức hiểu ý ngay!】

【Nữ phụ chẳng khác gì trò hề! Đến giờ vẫn chưa nhận ra bản thân chỉ là kẻ thứ ba. Nam chính chỉ động tình vì bé cưng mà thôi!】

【Cảnh này vẫn chưa đủ kích thích! Nữ chính phải cố lên! Có thể khiến bông hoa cao ngạo kia quỳ một chân dưới chân mình, đôi mắt đỏ hoe cầu xin được yêu hay không?】

Không còn những trò khiêu khích của Kiều Khinh Nguyệt, Thẩm Diễn Xuyên nhanh chóng hoàn thành nốt phần khâu vết thương.

Sau khi kết thúc buổi giảng, anh thu dọn sách vở, lạnh lùng lên tiếng:

“Kiều Khinh Nguyệt, theo tôi đến văn phòng một chuyến.”

Vừa nghe thấy giọng điệu băng giá của anh, sắc mặt Kiều Khinh Nguyệt lập tức tái nhợt.

Cô ta luống cuống thu dọn sách vở, nhanh chóng chạy theo anh.

6

Trường học sắp xếp cho Thẩm Diễn Xuyên một văn phòng riêng.

Mà văn phòng của tôi… lại ngay bên cạnh anh.

Trên đường quay về, tôi tình cờ gặp trưởng khoa.

Ông vội vã gọi tôi lại:

“Giang Hạ, chờ một chút.”

Ông nhanh chóng bước tới, đưa cho tôi một hộp thuốc cảm:

“Ban nãy tôi định mang sang cho Diễn Xuyên. Nhưng nếu gặp em ở đây, vậy nhờ em đưa giúp cũng được.”

Ông nhìn tôi, giọng nói đầy ý vị sâu xa:

“Tương lai Diễn Xuyên sẽ được thăng chức lên phó trưởng khoa, tiền đồ rộng mở. Em kết hôn với cậu ấy chính là cặp đôi hoàn hảo, mạnh mẽ liên thủ. Tôi chỉ chờ ngày uống rượu mừng của hai đứa thôi!”

Vốn dĩ tôi không định đi, nhưng trưởng khoa lại nhất quyết nhét hộp thuốc vào tay tôi.

Đi chưa được mấy bước, tôi quay đầu lại—

Ông ấy vẫn đứng đó nhìn tôi.

Tôi đành bất lực thở dài.

Đứng trước cửa văn phòng của Thẩm Diễn Xuyên, còn chưa kịp gõ cửa, tôi đã nghe thấy giọng nói làm nũng của Kiều Khinh Nguyệt vang lên bên trong:

“Thầy ơi, em sai rồi.”

“Thầy muốn phạt em thế nào cũng được, em không ngại đâu.”

Giọng nói ngọt ngào pha chút yêu kiều của cô gái vang lên, khiến người ta không khỏi suy nghĩ xa xôi.

Người đàn ông vốn luôn điềm tĩnh, tự chủ như Thẩm Diễn Xuyên—
Vậy mà lúc này, đối diện với cô ta, lại có chút dung túng.

“Tôi không chấp nhặt với trẻ con.”

“Muốn bị phạt sao… để khi nào rảnh tôi sẽ nghĩ xem nên xử lý em thế nào?”

Tiếng cười mềm mại, quyến rũ của Kiều Khinh Nguyệt vang vọng khắp văn phòng.

Ngay sau đó, cô ta ngước mắt, đôi mắt long lanh ánh sao đầy ngưỡng mộ nhìn anh:

“Thầy ơi, khi nào thầy hủy hôn với Giang Hạ?”

“Cô ta chỉ là một bà cô già cỗi, hoàn toàn không xứng với thầy.”

“Hơn nữa, thầy đã ký kết hợp đồng chung cảm với em rồi. Xét về lý thuyết, em và thầy mới là vợ chồng thật sự.”

Hai chữ “vợ chồng thật sự” thốt ra từ miệng cô ta… thật sự có thâm ý sâu xa.

Lòng tôi hoàn toàn nguội lạnh.

Tôi hiểu rõ—
Thẩm Diễn Xuyên không phải không thích tôi, mà là… không yêu tôi.

Đúng lúc tôi định rời đi, trưởng khoa bất ngờ gọi lại:

“Tiểu Giang, sao em còn chưa vào? Diễn Xuyên không có trong văn phòng à?”

Vừa nói, ông vừa sải bước nhanh về phía tôi.

Nếu trưởng khoa nghe thấy âm thanh bên trong, chắc hẳn biểu cảm sẽ vô cùng đặc sắc nhỉ?

Nhưng trước khi ông kịp đến gần, một sinh viên đã gọi ông lại:

“Thầy Hác, hiệu trưởng tìm thầy ạ.”

Trong văn phòng, những người bên trong lập tức im bặt khi nghe thấy tiếng động.

Ngay khi trưởng khoa vừa rời đi, cửa văn phòng liền mở ra.

Nhìn thấy tôi đứng ở cửa, Thẩm Diễn Xuyên không hề bất ngờ.

“Đến đưa thuốc cho tôi sao?”

Anh bình tĩnh nhìn tôi, giọng điệu nhàn nhạt:

“Giang Hạ, em biết rõ tôi không bao giờ uống thuốc khi cơ thể khó chịu.”

Dứt lời, anh vươn tay ra định nhận thuốc:

“Nhưng nếu em đã mang đến rồi, tôi cũng không thể phụ lòng em được.”

Tôi khẽ cười, nhẹ nhàng ném hộp thuốc vào thùng rác:

“Vốn dĩ định mang cho con chó nhà tôi. Nhưng giờ nó khỏi rồi, nên cũng chẳng cần uống thuốc nữa.”

Sắc mặt Thẩm Diễn Xuyên cứng đờ, ngón tay anh khựng lại giữa không trung.