【Xong rồi xong rồi, phiền toái lớn hơn đến rồi! Vợ mình yêu mình như vậy, sao cứ phải gây rắc rối cho mình? Nếu cô ấy biết quan tâm như Miên Miên thì tốt biết mấy.】
【Miên Miên hiền lành yếu đuối, mình nhất định phải bảo vệ cô ấy.】
Phó Hàn Uyên mở miệng liền vu khống tôi: “Bố mẹ đến đúng lúc, tất cả đều do Thu Nguyệt không trông con cẩn thận, suýt chút nữa đã mất mạng Tô Tô rồi…”
Kiếp trước cũng như vậy, bố mẹ tôi vì áy náy nên hết lòng bù đắp cho Phó Hàn Uyên.
Tần Miên Miên thì nhờ đó mà thoát tội.
Còn tôi, lúc đó chỉ biết dốc toàn sức lo cho Tô Tô, tinh thần và thể xác đều cạn kiệt, lấy đâu ra sức mà truy cứu nữa.
Đến khi Tô Tô khỏe lại, Phó Hàn Uyên sớm đã xóa sạch mọi bằng chứng.
Sau này, Tần Miên Miên còn cố tình đến trước mặt tôi khiêu khích: “Cái thứ nghiệt chủng này mà còn không chết, mạng cũng dai đấy nhỉ.”
Tôi tất nhiên lao vào đánh nhau với cô ta.
Nhưng cô ta lại khóc lóc trong lòng Phó Hàn Uyên, vừa hay bị người khác nhìn thấy, khiến tôi bị mang tiếng là đàn bà hung dữ, mất lý trí.
Đúng lúc đó, bác sĩ từ phòng bệnh đi ra, bố mẹ tôi vội chạy tới, mới ngăn được màn đổ tội tiếp theo của Phó Hàn Uyên.
“Tiểu Trịnh à? Là cháu sao?”
“Vâng, vừa từ nước ngoài về ạ. Chú, dì, lâu rồi không gặp!”
Khi Trịnh Hy Chính nhìn thấy tôi, anh ấy khựng lại, rồi theo bản năng lấy khăn giấy ra lau nước mắt cho tôi: “Đừng khóc nữa, thằng bé không sao rồi.”
Trịnh Hy Chính – là người tôi đã thầm yêu suốt cả tuổi thanh xuân.
Vì một câu nói an ủi của anh, tôi bật khóc nức nở, bao nhiêu tủi thân dồn nén không thể kìm được nữa.
Trịnh Hy Chính định đưa tay ôm tôi để an ủi, nhưng bị Phó Hàn Uyên chặn lại.
【Tên Trịnh này đúng là âm hồn không tan. Không lẽ hắn định nhân cơ hội chen chân vào? Không sao, Thu Nguyệt yêu mình như vậy, bao năm tình cảm đâu phải giả.
Năm đó mình chia rẽ được bọn họ, đời này càng phải làm vợ chồng đầu gối tay ấp, không ai được cướp cô ấy khỏi tay mình!】
“???” Tôi sững sờ ngẩng đầu nhìn anh ta.
Thì ra… năm xưa Trịnh Hy Chính cũng có tình cảm với tôi.
Thì ra… là Phó Hàn Uyên cố tình chia rẽ chúng tôi!
Anh ta có được tôi rồi… nhưng lại chẳng hề trân trọng!
Lửa hận, một lần nữa bùng lên trong lòng tôi.
4
Có lẽ vì sự xuất hiện của Trịnh Hy Chính, Phó Hàn Uyên không muốn tôi ở lại bệnh viện, lúc nào cũng tìm cớ gây áp lực, liên tục kiếm cớ đuổi tôi đi.
Tần Miên Miên thì cứ nói móc: “Thầy tốt như vậy, thế mà sư mẫu còn ra ngoài ong bướm, đúng là không xứng với thầy chút nào.”
Không biết cô ta đã lan truyền những gì, mà người của công ty Phó Hàn Uyên khi đến thăm Tô Tô đều nhìn tôi với ánh mắt khinh thường hoặc dò xét, lời đàm tiếu thì càng khó nghe.
“Phó tổng thật tội nghiệp, vợ anh ta chẳng xứng đáng chút nào.”
“Phải đấy, vợ anh ta mà được nửa như Miên Miên thì tốt rồi, lấy vợ thì phải lấy kiểu như Miên Miên.”
“Tính tình thì nóng nảy, lại còn ngoại tình, đúng là không biết xấu hổ, sớm muộn gì cũng bị đá thôi.”
“Phó tổng ly hôn sớm cho đỡ khổ.”
Tần Miên Miên đứng đó vừa cười vừa nghe, đến khi thấy tôi với vẻ mặt u ám bước vào, cô ta mới giả vờ che giấu nụ cười, vờ kinh ngạc:
“Chị… chị đến rồi à, chị đừng hiểu lầm nha, mọi người không nói chị đâu…”
【Miên Miên ngốc nghếch nói mấy chuyện này làm gì chứ, đám nhân viên của mình cũng chẳng biết ăn nói. Phải dạy dỗ lại mới được. Nhưng hôm nay không thể nói, vợ mình vốn đã kiêu ngạo, không thể để cô ấy được nước làm tới.】
“Tô Thu Nguyệt, em còn dám đến đây à? Tô Tô bệnh nặng như vậy đều là tại em!”
Phó Hàn Uyên túm lấy tay tôi kéo đi. Anh ta dùng sức mạnh đến mức tôi gần như bị trật khớp.
Sau lưng tôi là những tiếng dè bỉu nặng nề hơn: Nói tôi không xứng làm mẹ, nói tôi không bằng được nửa phần của Tần Miên Miên, nói tôi…
Nếu là kiếp trước, chắc tôi đã phát điên rồi.
Nhưng người luôn miệng nói sẽ bảo vệ, bù đắp cho tôi – Phó Hàn Uyên – lúc này lại giả câm giả điếc.
“Vợ à, Miên Miên đơn thuần lắm, em nghĩ sai rồi…”
“Chúng ta ly hôn đi.” Tôi nhìn anh ta bình tĩnh nói.
“Ha! Hahaha…”
Phó Hàn Uyên bật cười, bất đắc dĩ lắc đầu: “Hay là mình đi châu Âu du lịch nhé, hoặc đến châu Phi xem linh dương di cư cũng được.
Năm đó tuần trăng mật mình cũng đi châu Phi, em còn bị thương để cứu anh.
Tô Tô lớn rồi, nhà mình đi cùng cả gia đình.”
“Em yêu anh như thế, sao nỡ ly hôn chứ? Ngoan nào, đừng giận nữa.”
Tôi cười nhạt:
“Vậy thì cô Tần Miên Miên của anh chắc sắp thân bại danh liệt rồi.”
Tôi lấy ra bản báo cáo kiểm định chất lượng nhà và loạt bằng chứng Tần Miên Miên tham ô, sử dụng vật liệu kém chất lượng.
Phó Hàn Uyên chỉ liếc qua vài dòng rồi xé nát. Anh ta nhìn tôi như đang xem một đứa trẻ gây chuyện:
“Làm giả bằng chứng là phạm pháp đấy, Tô Thu Nguyệt. Em mà cứ so đo với Miên Miên như vậy, chỉ khiến anh càng xem thường em thôi.”
Nhưng trong lòng anh ta lại đang nghĩ: 【Không được! Phải nhanh chóng lo hậu sự cho Miên Miên. Cô ấy còn có tương lai rạng rỡ, không thể để Tô Thu Nguyệt hủy hoại được!】
“Bốp —”
Một tiếng tát vang dội.
Tôi lạnh lùng nói: “Mấy thứ này có giả hay không, anh tự biết rõ. Tôi đã hẹn kiểm định viên và giám đốc an toàn đến kiểm tra nhà sau năm ngày nữa.
Cô Tần của anh… chuẩn bị tiêu đời đi là vừa.”
“Thu Nguyệt, em không thể vu oan như vậy được! Thu Nguyệt!”