Chồng tôi và cô nhân tình nửa đêm cùng nhau lên núi, không ngờ lại trượt chân rơi xuống vách đá.

Khi tôi đến nơi, anh ta đang hôn mê được đẩy vào phòng cấp cứu.

Bác sĩ hỏi tôi có muốn cứu chữa không, tôi vừa khóc vừa hét lên:

“Dù có tán gia bại sản, tôi cũng phải cứu anh ấy!”

Lâm Diệu ôm đứa bé, mang theo di chúc tới bệnh viện tranh giành tài sản với tôi.

“Theo luật, con riêng có quyền thừa kế. Tôi còn có di chúc của lão Cao đây. Trong đó ghi rõ, 90% tài sản ông ấy để lại cho con trai tôi! Ngoài ra cô còn phải chu cấp phí nuôi dưỡng hằng tháng!”

Tôi chỉ vào người đàn ông đang nằm liệt trên giường bệnh, không nói nên lời.

“Cô cũng nói là di chúc, vậy thì chờ chồng tôi chết hẳn rồi hãy mang ra tính.”

1

Lúc tôi nhận được cuộc gọi báo Cao Dương Vũ đang cấp cứu trong bệnh viện, tôi đang điều tra, kiểm kê lại toàn bộ tài sản của anh ta, tính toán xem sau khi anh ta ngoại tình và ly hôn, tôi có thể chia được bao nhiêu.

Cao Dương Vũ là một quản lý cấp cao ở một tập đoàn lớn, tài sản lên tới hàng trăm triệu. Khi biết anh ta ngoại tình, tôi mừng muốn phát điên.

Lúc bệnh viện gọi đến, tôi vui đến mức suýt bay lên trời.

Tôi nghĩ: Vậy là tài sản sắp thành của mình cả rồi.

Không ngờ, Lâm Diệu lại ôm đứa con giống y đúc Cao Dương Vũ, mang theo di chúc đến chặn tôi trước cửa phòng cấp cứu.

“Chồng cô có để lại di chúc đấy, tiền ông ấy để lại hết cho con trai tôi rồi.”

Tôi liếc nhìn đứa trẻ trong lòng cô ta – đúng là giống hệt.

Tôi vội vàng chạy tới ngoài phòng phẫu thuật, gào khóc như điên:

“Dương Vũ, em đến rồi! Anh nhất định phải sống mà quay lại!”

Bác sĩ vội vàng chạy ra hỏi ý kiến tôi về việc cấp cứu:

“Chị là người nhà đúng không? Bệnh nhân bị tổn thương não nghiêm trọng, cho dù cứu được thì cũng có thể phải nằm liệt cả đời. Chi phí cấp cứu và chăm sóc sau này cực kỳ lớn. Chúng tôi cần ý kiến từ gia đình.”

Tôi không chần chừ, giật lấy bút và giấy trên tay bác sĩ:

“Xin các người, nhất định phải cứu chồng tôi! Dù có tán gia bại sản tôi cũng không tiếc!”

Bác sĩ còn định nói gì đó, tôi đã mạnh tay ký tên xuống giấy.

Tôi dõng dạc tuyên bố:

“Bao nhiêu tiền cũng cứu! Tôi sẽ chăm sóc anh ấy cả đời!”

Bác sĩ xúc động gật đầu, nhanh chóng quay vào phòng cấp cứu.

Lâm Diệu ôm đứa con, đứng bên cạnh tôi cười khẩy:

“Không ngờ cô lại yêu lão Cao đến vậy! Đáng tiếc, người anh ấy yêu là tôi.”

Tôi liếc cô ta một cái, chẳng buồn đáp, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng cấp cứu đang đóng chặt.

Cũng may, cuối cùng Cao Dương Vũ được cứu sống.

Tạ ơn trời đất… nhưng anh ta bị liệt nửa người, trừ đôi mắt ra thì chẳng nhúc nhích được chỗ nào.

Cả đời còn lại đều cần người chăm sóc.

Nhìn thấy tình cảnh này, Lâm Diệu đành phải chủ động thương lượng với tôi.

“Tôi và lão Cao là tình yêu đích thực, chúng tôi còn có một đứa con. Thế này đi, cô đưa tôi hai mươi triệu, tôi sẽ biến mất, coi như di chúc không tồn tại.”

Tôi bật cười khinh bỉ nhìn cô ta:

“Tình yêu đích thực của cô thì liên quan quái gì đến tôi? Tôi mới là vợ chính thức mười năm của anh ta. Còn cô? Cùng lắm chỉ là cái rau hẹ chợ chiều. Mà đòi hai mươi triệu? Nhìn lại bản thân đi, hai đồng còn không đáng.”

Lâm Diệu ném bản di chúc lên giường bệnh của Cao Dương Vũ, hất mặt lên nói:

“Di chúc của lão Cao đây, ghi rõ 90% tài sản để lại cho con trai tôi. Giờ tôi chỉ xin cô hai mươi triệu thôi mà cô cũng không cho? Đừng có đến lúc lão chết rồi hối không kịp!”

Tôi lại liếc cô ta thêm lần nữa, nhẹ giọng mỉa mai:

“Tình yêu đích thực mà trong lòng chỉ mong người ta chết sớm để lấy tiền à? Đã nói là di chúc thì đợi khi nào nó có hiệu lực rồi hãy nói tiếp.”

02

Hôm sau, tôi rưng rưng nước mắt tìm đến bác sĩ điều trị chính.

“Tôi muốn đưa Dương Vũ về nhà. Chủ yếu là do chi phí cấp cứu quá lớn, giờ tôi thật sự không đủ tiền cho phục hồi chức năng. Tôi sẽ tự tập cho anh ấy ở nhà.”

“Chị Triệu, chị đừng từ bỏ. Bệnh viện có quỹ hỗ trợ dành cho hoàn cảnh khó khăn. Nhìn chị yêu chồng như vậy, chị điền vài mẫu đơn, tôi sẽ giúp chị nộp hồ sơ xin hỗ trợ nhé.”

Tôi lập tức ôm chầm lấy bác sĩ, khóc nức nở:

“Cho dù có xin được quỹ, gia đình tôi vẫn phải chi thêm một phần. Để cứu chồng, chúng tôi đã nợ rất nhiều rồi. Mẹ anh ấy giờ còn phải đi nhặt ve chai kiếm tiền ngoài đường, tôi thật sự không đành lòng.”

“Xin hãy để quỹ đó giúp đỡ những người cần hơn. Bác sĩ yên tâm, tôi về nhà sẽ chăm sóc Dương Vũ thật tốt.”

Thấy tôi kiên quyết, bác sĩ cũng không tiện nói gì thêm. Trước khi đi còn lén nhét cho tôi một cái sandwich.

Lúc tôi làm thủ tục xuất viện cho chồng, tôi gửi kèm một bức thư cảm ơn dài cả vạn chữ, ghi rõ tên bác sĩ, gửi đến khoa của anh ấy.