“Em làm thế là đang sỉ nhục người khác đấy! Em có thể đừng làm quá được không? Anh đã nói rồi, anh với Thất Nguyệt không có gì mờ ám cả!”
“Không có gì mờ ám? Nếu thật sự trong sạch, thì tại sao anh lại lấy di vật của mẹ tôi đưa cho cô ta để ra vẻ?”
Lời thật như xé toạc tấm màn che. Tôi đứng cao hơn, nhìn xuống Lâm Thất Nguyệt.
“Cô Lâm, cảm giác đeo đồ kỷ niệm của mẹ người khác đi khoe khắp nơi, cảm giác thế nào?”
Lâm Thất Nguyệt mím môi run rẩy, không thốt nổi một lời, chỉ biết nước mắt lặng lẽ rơi.
Chu Húc Bạch lập tức kéo cô ta vào lòng, chắn trước mặt cô.
“Cố Tri Nhân, sợi dây chuyền đó là anh đưa cho Thất Nguyệt, em có gì thì nhắm vào anh…”
Chưa kịp nói hết câu, tôi đã vung tay tát thẳng vào mặt anh ta.
Phòng họp bỗng im phăng phắc, yên ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Chu Húc Bạch trố mắt nhìn tôi, không thể tin nổi: “Em dám đánh anh?”
“Đánh anh thì sao? Còn cần chọn ngày đẹp à?”
“Anh tự ý đem dây chuyền của tôi đi tặng người khác, chuyện này tôi còn chưa tính sổ, giờ lại còn ra vẻ làm anh hùng trượng nghĩa gì ở đây?”
“Và cô Lâm này, nếu cô không trả lại sợi dây chuyền, thì tôi buộc phải nhờ đến pháp luật.”
“Sợi dây đó trị giá một trăm triệu, cô nghĩ xem, với tội danh chiếm đoạt tài sản trị giá thế này, cô có thể yên ổn mà ra tù không?”
Lâm Thất Nguyệt lập tức sực tỉnh, cô ta hiểu rõ tình thế lúc này – sợi dây đó, cô ta không giữ nổi nữa rồi.
Cô ta đỏ mắt, bước đến trước mặt tôi, cúi đầu:
“Phu nhân, xin lỗi. Là tôi vì muốn chốt dự án nên mới bối rối làm liều. Tôi không biết đó là di vật của mẹ chị, tôi cứ nghĩ chỉ là một sợi dây chuyền bình thường. Tôi sẽ lập tức đem trả lại chị.”
Giọng nói thành khẩn, thái độ có vẻ rất tốt.
Nếu không phải tôi bắt được tia oán độc chợt lóe lên trong đáy mắt Lâm Thất Nguyệt, có khi tôi cũng đã tin rằng cô ta chỉ là một con kiến dễ dàng bị giẫm chết, không cần bận tâm.
Nhưng một người phụ nữ biết cúi đầu đúng lúc, biết nhịn để lùi một bước, sao có thể là kiến?
Rõ ràng là rắn độc mới đúng.
4
“Bây giờ cô hài lòng rồi chứ?”
Hài lòng á?
Đang đùa tôi đấy à?
Trời mới biết lúc tôi phát hiện Chu Húc Bạch đem sợi dây chuyền tặng cho Lâm Thất Nguyệt, tâm trạng tôi tồi tệ đến mức nào.
Tôi làm sao có thể dễ dàng bỏ qua?
Tôi khoanh tay, ngồi vắt chân trên ghế, cười nhàn nhạt hỏi:
“Nghe nói cô Lâm dạo này vừa ký được một hợp đồng lớn?”
Nói đến đây, người tỏ ra tự hào nhất lại không phải Lâm Thất Nguyệt, mà là Chu Húc Bạch.
Tôi nhìn gương mặt lúng túng của Lâm Thất Nguyệt, tiếp tục:
“Chỉ không rõ là cô Lâm dùng cách gì để ký được? Là uốn éo nịnh nọt Tổng giám đốc Lý của Tập đoàn Công nghệ Tấn Phi? Hay là thấy nhánh cây nhà họ Chu này không đủ chắc, định tìm một cành khác cao hơn để đu bám?”
“Cố Tri Nhân! Đây là công ty!”
Cuối cùng, dưới ánh mắt giết người của Chu Húc Bạch, những người trong phòng họp như được giải thoát, vội vàng chuồn thẳng.
“Thì sao?”
Sau khi cưới, tôi luôn cố giữ thể diện cho Chu Húc Bạch. Nhưng không ngờ, nâng anh ta lâu ngày, anh ta lại tưởng mình thật sự là ông chủ lớn quyền uy, hô mưa gọi gió.
“Chuyện này hoàn toàn là lỗi của anh, em đừng làm khó Thất Nguyệt nữa. Cô ấy không biết gì cả!”
“Nếu em còn tiếp tục vô lý như vậy, chúng ta ly hôn đi!”
“Ly hôn?”
Chu Húc Bạch tưởng tôi sợ, nét mặt dần dịu xuống.
“Được thôi.”
Tôi đồng ý ngay, không do dự.
Tôi là người không thể dung thứ dù chỉ một hạt cát trong mắt. Lúc kết hôn với Chu Húc Bạch, tôi đã nói rất rõ: Nếu sau này anh ta phản bội tôi, tôi sẽ không nương tay mà bỏ anh ta ngay.
“Dù việc phân chia tài sản có rắc rối chút, nhưng nhiều nhất là ba ngày. Tôi sẽ soạn sẵn đơn ly hôn đưa cho anh ký. Yên tâm, tôi không lấy của anh thêm một xu.”
Nói xong câu đó, tôi quay người rời khỏi phòng họp.
Sự khiêu khích của Lâm Thất Nguyệt không thể nào là ngẫu nhiên, chắc chắn có sự mặc nhiên đồng ý của Chu Húc Bạch. Chính vì hiểu rõ điều này, tôi mới quyết tâm ly hôn.
Tôi – Cố Tri Nhân – là người dám yêu, cũng dám buông.