09

Tôi đưa giấy đăng ký kết hôn, lấy được thẻ phòng mà Đỗ Bỉnh Thừa đang thuê.

Dẫn theo Giang Vân Trì đi thẳng lên lầu.

Cậu ta lại còn căng thẳng hơn tôi: “Chị… anh rể anh ấy…”

“Tới mở cửa.” Tôi ngắt lời,

Đưa thẻ phòng cho cậu ta: “Rồi mở to mắt ra mà nhìn cho rõ!”

Giang Vân Trì lại lộ vẻ do dự, run run cầm lấy thẻ, đứng bất động mất một lúc lâu.

Biểu cảm ngây ngốc trái ngược hoàn toàn với tính cách mọi khi của cậu ta, nhưng tôi không còn thời gian để truy hỏi thêm.

Tôi không chờ nổi nữa.

Giật lại thẻ từ tay cậu ta, quẹt mở cửa và đẩy mạnh vào trong.

“Tít!”

“Rầm!”

Đỗ Bỉnh Thừa vội vàng gập máy tính đang mở trên giường lại, sau đó quay đầu nhìn sang.

Biểu cảm của anh ta biến đổi không ngừng — từ phẫn nộ, đến sững sờ, rồi chuyển sang hoảng loạn, căng thẳng và… áy náy.

Anh ta cúi đầu tránh ánh mắt tôi, không dám nhìn thẳng.

Kiều Nhiễm thì ngược lại, sau khoảnh khắc ngạc nhiên ngắn ngủi liền lấy lại bình tĩnh, thậm chí còn nhếch môi đầy mỉa mai.

Tôi đảo mắt nhìn quanh phòng.

Hai người họ ăn mặc chỉnh tề, cạnh chân Kiều Nhiễm là một chiếc vali đã mở, bên trong nhét đầy tiền mặt.

Chăn ga không nếp gấp, ngay ngắn như chưa từng có gì xảy ra.

Trên giường là chiếc laptop vừa bị Đỗ Bỉnh Thừa đóng sập lại.

Tôi bước chậm vào trong, Đỗ Bỉnh Thừa liền chắn trước giường, ngăn tôi lại, không nói lời nào, cũng không dám nhìn tôi.

Kiều Nhiễm khoanh tay trước ngực, lạnh lùng liếc Giang Vân Trì một cái, im lặng không nói.

Giang Vân Trì thì như hóa đá, đứng chết trân ở cửa, không nhúc nhích.

Tôi nhìn ba người họ, ánh mắt qua lại, bầu không khí căng như dây đàn.

“Không ai muốn giải thích sao?”

Vẫn là im lặng đáp lại.

Tôi liền bước lên, định giành lấy chiếc laptop mà Đỗ Bỉnh Thừa đang che giấu.

“Chị!”

Giang Vân Trì bỗng hét lên, lao đến kéo tôi lại.

“Về đi… chị, mình về đi… về đi mà…” Giọng cậu ta run rẩy rõ rệt.

Tôi ngỡ ngàng quay đầu, định gạt tay cậu ta ra.

“Bốp!”

Kiều Nhiễm bất ngờ ra tay trước, tát mạnh một cái khiến Giang Vân Trì văng ra, loạng choạng lùi mấy bước mới đứng vững.

Đáng thương thay, khóe miệng cậu ta chưa lành hẳn lại rỉ máu, má trái sưng đỏ cả mảng.

“Mày sợ cái gì? Làm thì không dám để chị mày biết sao? Mày còn là đàn ông à?”

“À quên… đúng rồi, mày vốn dĩ chẳng phải đàn ông.”

Nói rồi, Kiều Nhiễm mạnh tay đẩy ngã Giang Vân Trì xuống sàn.

“Đủ rồi!”

Đỗ Bỉnh Thừa gầm lên, vội bước tới đỡ Giang Vân Trì dậy.

Nhưng lại bị cậu ta đẩy ra.

Đỗ Bỉnh Thừa ngồi xổm trước mặt Giang Vân Trì, hít một hơi thật sâu, rồi cất tiếng với giọng bình tĩnh:

“Đến nước này rồi, Vân Trì, không cần giấu nữa.”

Giọng anh ta dịu dàng đến đáng sợ.

Rồi chậm rãi đứng lên, nhìn thẳng vào tôi:

“Vãn Tinh, xin lỗi. Anh và—”

“Đừng! Đừng nói! Em xin anh, đừng nói mà!”

Giang Vân Trì đột ngột bật dậy, ôm chặt lấy chân Đỗ Bỉnh Thừa, nước mắt đầm đìa, ánh mắt đau đớn, không ngừng lắc đầu van xin.

Sự thật sắp phơi bày… nhưng tôi lại bất chợt chùn bước.

Sự thật… còn quan trọng nữa không?

Ánh mắt Đỗ Bỉnh Thừa nhìn Giang Vân Trì đầy dịu dàng và xót xa.

Sự thật… còn quan trọng nữa không?

Kiều Nhiễm bỗng xoay người, bật nắp laptop.

Video tự động phát, âm thanh thở dốc ám muội vang lên.

Trong màn hình — hai người quấn lấy nhau hôn sâu.

Một là chồng tôi.

Một là em trai tôi.

10

Chỉ trong vài giây.

Giang Vân Trì lao tới, dùng toàn lực đóng sập laptop lại, ôm chặt vào lòng.

Cậu ta co rúm ở mép giường, toàn thân run rẩy, giọng nghẹn ngào không ngừng lặp đi lặp lại:

“Xin lỗi chị… xin lỗi… xin lỗi…”

Sự hoang đường trước mắt vượt quá sức tưởng tượng của tôi, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Tôi thậm chí không thể suy nghĩ nổi.

Tôi ngẩn người nhìn Giang Vân Trì khóc, nhìn Kiều Nhiễm cười, nhìn Đỗ Bỉnh Thừa mặt mày u ám.

“Cậu khóc cái gì? Người đáng khóc chẳng phải là tôi sao?”

Kiều Nhiễm ngồi xổm trước mặt Giang Vân Trì, nhẹ nhàng đưa tay vuốt gò má sưng đỏ của cậu ta.

“Chồng à, anh có biết video này từ đâu ra không?”

“Đừng nói… xin em đừng nói nữa…”

Giang Vân Trì giọng đã khàn đặc vì khóc, nghe khô khốc và tê liệt.

ĐỌC TIẾP : https://vivutruyen.net/chong-cu-chiu-khong-noi-viec-toi-qua-cung-chieu-em-trai-nen-da-ly-hon-voi-toi-full/chuong-6