5
Nghe xong lời thị trưởng, tôi không kìm được nụ cười.
Thứ duy nhất Tiêu Phi tự hào chính là cái danh bác sĩ. Mất đi danh xưng đó, anh ta chẳng còn là gì cả.
Với lời xác nhận từ chính thị trưởng, giấy phép hành nghề của Tiêu Phi bị thu hồi ngay trong ngày. Bệnh viện cũng lập tức gửi thông báo chấm dứt hợp đồng.
Ngay cả Từ Doanh Doanh cũng bị sa thải theo.
Khi Tiêu Phi và Doanh Doanh hấp tấp chạy tới bệnh viện để hỏi chuyện, tôi đang sắp xếp lại văn phòng mới được cấp.
Theo quy định thì tôi còn phải chờ thêm nửa năm nữa mới được đề bạt, nhưng vì tôi đã cứu sống thị trưởng và thay Tiêu Phi gánh vác, bệnh viện đặc cách cất nhắc tôi lên chức sớm.
Mà văn phòng tôi đang sắp xếp — chính là văn phòng cũ của Tiêu Phi.
Tiêu Phi nhìn thấy bảng tên ghi rõ họ tên tôi đặt trên bàn làm việc thì lập tức nổi giận đùng đùng.
“Lăng Tiểu Nhã! Quả nhiên là cô giở trò! Chính cô khiến tôi bị tước giấy phép hành nghề, còn bị bệnh viện đuổi việc!”
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta:
“Chúng ta là vợ chồng ba năm, anh nghĩ tôi có đủ khả năng làm ra chuyện đó thật à?”
Tiêu Phi cười nhạt:
“Nếu không phải cô thì là ai? Lăng Tiểu Nhã, tôi không ngờ cô lại độc ác đến vậy, chỉ vì ghen với Doanh Doanh mà hại tôi như thế!”
Từ Doanh Doanh cũng chen vào:
“Lăng Tiểu Nhã, dù sao thì anh Phi cũng là chồng cô, sao cô có thể hại anh ấy như vậy?”
“Làm bác sĩ là ước mơ lớn nhất của anh ấy, bây giờ bị cô phá nát cả rồi!”
“Cô dùng cách gì khiến bệnh viện đuổi anh ấy thì mau nghĩ cách giúp anh ấy lấy lại vị trí!”
Tiêu Phi lấy lại bình tĩnh, nói theo lời Doanh Doanh:
“Doanh Doanh nói đúng. Lăng Tiểu Nhã, cô đã khiến tôi bị sa thải thì phải có trách nhiệm khôi phục lại chức vụ cho tôi.”
Tôi không tin nổi nhìn hai người trơ trẽn trước mặt:
“Tiêu Phi, chính anh vì Từ Doanh Doanh mà bỏ mặc bệnh nhân trên bàn mổ! Một người không có y đức như anh, vốn không xứng làm bác sĩ!”
“Chưa kể, là thị trưởng đích thân ra lệnh sa thải anh. Còn ông ấy chính là người mà anh bỏ mặc trên bàn mổ suốt bốn mươi phút đó!”
Nghe đến đây, Tiêu Phi cười khinh miệt:
“Lăng Tiểu Nhã, cô nói dối cũng phải có chút kỹ thuật. Tôi đã điều tra rồi, người đến làm phẫu thuật chỉ là một người bình thường, chẳng phải thị trưởng gì cả.”
Ngay lúc đó, một giọng nói trầm thấp đầy tức giận vang lên:
“Vậy nếu tôi thật sự là thị trưởng thì sao?”
Tiêu Phi theo phản xạ đáp ngay:
“Nếu thật là thị trưởng, làm sao tôi dám rời đi được?”
Vừa dứt lời, anh ta quay ngoắt đầu lại.
Trước mặt anh là thị trưởng đang ngồi trên xe lăn, phía sau là viện trưởng cùng các lãnh đạo bệnh viện đang đứng với vẻ mặt khó coi.
Thị trưởng nhìn viện trưởng bằng ánh mắt lạnh lùng:
“Đây chính là bác sĩ của bệnh viện các anh sao? May mà tôi đã kịp thời đá kẻ như cậu ta ra ngoài, nếu không cả nồi cháo cũng bị con sâu này làm hỏng.”
Viện trưởng vốn dĩ còn chần chừ chuyện sa thải Tiêu Phi, bởi dù sao Tiêu Phi cũng là chuyên gia tim mạch, kỹ thuật được công nhận trong giới.
Ông định sẽ tìm cơ hội xin xỏ thị trưởng. Nhưng vừa nghe những lời vô liêm sỉ của Tiêu Phi ban nãy, ông liền hiểu — đời này của Tiêu Phi coi như chấm hết.
“Thị trưởng, nhờ có ngài sáng suốt mà danh tiếng bệnh viện mới không bị hủy hoại bởi loại người như hắn.”
Nghe những lời dứt khoát của viện trưởng, Tiêu Phi đứng sững như tượng, hoàn toàn bị sốc. Mất vài giây, anh ta mới hoàn hồn và nhận ra lời tôi nói là thật.
Mặt anh ta tái mét: “Thị trưởng, viện trưởng, nghe tôi giải thích đã…”
Anh ta quay ngoắt lại, chỉ tay vào tôi: “Là Lăng Tiểu Nhã nổi điên trong phòng mổ, đuổi tôi và Doanh Doanh ra ngoài! Nếu không thì người mổ cho ngài hôm đó chính là tôi! Tất cả đều do cô ta bày trò!”
Từ Doanh Doanh cũng chen vào, lớn tiếng buộc tội tôi: “Lăng Tiểu Nhã, có phải cô sớm biết người làm phẫu thuật là thị trưởng nên mới cố tình đuổi chúng tôi đi để một mình hưởng công lao?”
Nghe đến đây, vẻ mặt Tiêu Phi lập tức sầm lại, gầm lên: “Lăng Tiểu Nhã, con tiện nhân này! Hóa ra cô cố tình hãm hại tôi!”
6
Lời nói của Từ Doanh Doanh khiến thị trưởng nhíu mày. Tôi biết ông bắt đầu nghi ngờ.
Tôi vẫn bình tĩnh, chậm rãi phản bác:
“Hồ sơ bệnh nhân chỉ bác sĩ điều trị chính mới được tiếp cận. Ngay cả Tiêu Phi cũng không biết người được phẫu thuật là thị trưởng, thì sao tôi có thể biết được?”
Thân phận thị trưởng rất đặc biệt, lần này ông đến bệnh viện làm phẫu thuật là lấy danh nghĩa của tài xế riêng.
Nếu không nhờ tôi có ký ức từ kiếp trước, tôi cũng không thể đoán được ông ấy là thị trưởng.
Tiêu Phi nghẹn lời, quay đầu nhìn thị trưởng, biện hộ:
“Thị trưởng, tôi thật sự không biết người được phẫu thuật là ngài. Chính là Lăng Tiểu Nhã cố tình đuổi Doanh Doanh đi nên tôi mới phải rời đi.”
Thị trưởng tức đến mức bật cười:
“Anh là bác sĩ, cho dù tôi không phải thị trưởng mà chỉ là một người bình thường, anh cũng không được phép bỏ đi giữa chừng khi ca phẫu thuật đang diễn ra.”
“Người như anh, kẻ coi mạng sống bệnh nhân là phân cấp cao thấp, vốn dĩ không xứng đáng làm bác sĩ!”
Câu nói ấy của thị trưởng hoàn toàn không nể mặt.
Tiêu Phi tái mét, cố gắng nhìn sang viện trưởng cầu cứu:
“Viện trưởng, tất cả chuyện này là do Lăng Tiểu Nhã giở trò, xin ngài tin tôi!”
Viện trưởng còn đang do dự, định mở miệng xin cho Tiêu Phi thì bác sĩ gây mê cùng các nhân viên phòng mổ bước vào.
Vừa nhìn thấy Tiêu Phi, ai nấy đều lộ rõ sự phẫn nộ và căm hận trên gương mặt.
“Tiêu Phi, anh còn mặt mũi mà đổ tội cho bác sĩ Lăng sao? Chính anh và Từ Doanh Doanh bỏ đi giữa ca mổ. Nếu không có bác sĩ Lăng đứng ra thay thế, cả đám chúng tôi đều chết theo anh rồi!”
Mọi người thi nhau nói, chẳng mấy chốc đã kể hết những gì xảy ra trong phòng phẫu thuật.
“Thị trưởng, viện trưởng, chúng tôi có thể làm chứng. Là Tiêu Phi tự ý bỏ vị trí, chuyện này hoàn toàn không liên quan đến bác sĩ Lăng.”
Dù viện trưởng có muốn giữ Tiêu Phi lại, thì trước những lời làm chứng xác thực và đông đảo nhân viên chứng kiến, ông cũng không còn cách nào.
Cuối cùng, toàn bộ kế hoạch quay lại bệnh viện của Tiêu Phi tan thành mây khói, bị viện trưởng yêu cầu bảo vệ đuổi thẳng khỏi bệnh viện.
Từ Doanh Doanh bước ra sau cùng, hung dữ trừng mắt nhìn tôi:
“Lăng Tiểu Nhã, đừng vội đắc ý. Cô cứ chờ đó! Không quá ba ngày, tôi và anh Phi sẽ quay lại!”
Tôi chẳng mảy may để tâm đến lời đe dọa của cô ta. Tiêu Phi không những bị đuổi việc mà còn bị thu hồi giấy phép hành nghề, đến cả thi lại cũng không được. Dù có muốn quay về làm bác sĩ cũng là điều không thể.
Nhưng tôi không ngờ được — ba ngày sau, Tiêu Phi và Từ Doanh Doanh thật sự quay lại.
Không chỉ vậy, cả hai còn được phục hồi chức vụ cũ, chính tay viện trưởng đích thân đi mời họ về.
Bác sĩ gây mê cùng những người liên quan tức giận đến mức định đi tìm viện trưởng hỏi cho ra lẽ, nhưng không ai được gặp mặt.
Cùng lúc đó, viện trưởng cho người nhắn tôi, yêu cầu tôi dọn khỏi văn phòng để trả lại cho Tiêu Phi.