9
Vài giờ tiếp theo, khu nội trú bắt đầu náo nhiệt hẳn lên.
Nhân viên của cơ quan y tế đến nơi.
Vẻ mặt nghiêm trọng, họ cùng ban giám đốc bệnh viện bước vào phòng họp bên cạnh.
Đội ngũ luật sư hùng hậu của Tập đoàn Thẩm thị cũng đến.
Tổng cộng sáu người, đồng phục vest đen chỉnh tề.
Họ phối hợp với bệnh viện và cơ quan y tế,
yêu cầu niêm phong toàn bộ hồ sơ và dữ liệu camera liên quan.
Nhóm chuyên gia y tế độc lập cũng đã tới.
Do Thẩm Diễn Hành trực tiếp điều động từ trung tâm y tế tư nhân hàng đầu trong nước.
Họ tiến hành kiểm tra lại cho tôi — kỹ lưỡng và toàn diện.
Thẩm Diễn Hành ngồi ở góc phòng, trên ghế sô pha,im lặng lắng nghe báo cáo sơ bộ từ các bên, đồng thời đưa ra chỉ thị.
Mẹ của Kỷ Thừa Yến cũng đến.
Khuôn mặt được trang điểm kỹ càng của bà đầy vẻ lo lắng và hoảng sợ.
Bà cố vào phòng bệnh, nhưng bị an ninh chặn lại.
Bà lớn tiếng:
“Cho tôi vào! Tôi là mẹ của Kỷ Thừa Yến! Tôi đến thăm Tiểu Mãn!”
Thẩm Diễn Hành thậm chí không thèm liếc nhìn một cái.
Trợ lý của anh bước ra, giọng lễ phép nhưng xa cách:
“Phu nhân Kỷ, tiểu thư Thẩm đang nghỉ ngơi, cần sự yên tĩnh. Mong bà quay về.”
Phu nhân Kỷ không cam tâm, cố gắng làm thân:
“Tiên sinh, làm ơn chuyển lời tới ngài Thẩm, chuyện này thật sự chỉ là trò đùa giữa bọn trẻ, làm lớn lên sẽ ảnh hưởng danh tiếng cả hai bên…”
Giọng trợ lý trở nên lạnh hẳn:
“Ý của ngài Thẩm rất rõ ràng: tất cả đều dựa theo pháp luật và sự thật. Những điều khác, không tiện bàn thêm.”
Sắc mặt bà Kỷ lúc xanh lúc trắng,
cuối cùng bị đội an ninh “mời” rời đi trong uất ức.
10
Tới chiều tối, kết quả điều tra sơ bộ đã được tổng hợp.
Trợ lý cầm máy tính bảng, đứng cạnh Thẩm Diễn Hành báo cáo:
“Camera ghi lại, cô Tôn Tư Ngữ nhiều lần lén lút tới theo dõi tiểu thư Thẩm. Nhật ký cuộc gọi và tin nhắn WeChat của cô ta cũng xác nhận, đã liên lạc với Viện trưởng Trương, đề cập các nội dung như ‘không cho điện thoại’, ‘ngăn tiếp xúc với người ngoài’.”
“Hồ sơ y tế cũng cho thấy, liều thuốc giảm đau và kháng viêm mà tiểu thư Thẩm được dùng thấp hơn đáng kể so với mức khuyến nghị với tình trạng hiện tại của cô ấy. Đây là nguyên nhân khiến cơn đau kéo dài.”
“Thêm nữa, quý trước nhà họ Kỷ vừa nhận được một khoản đầu tư lớn từ công ty đầu tư mạo hiểm thuộc tập đoàn ta. Quá trình giải ngân vẫn chưa hoàn tất.”
Thẩm Diễn Hành lặng lẽ lắng nghe, các ngón tay khẽ gõ lên tay ghế sô pha.
Lúc này, điện thoại riêng của anh vang lên.
“Chủ tịch Tôn.” Anh bắt máy, giọng không rõ vui buồn.
Dù cách một khoảng, âm thanh bên kia cũng lộ rõ vẻ lo lắng và lấy lòng:
“Chủ tịch Thẩm, đây là hiểu lầm lớn thôi!
Con bé Tư Ngữ nhà tôi còn nhỏ, nông nổi, chỉ đùa quá trớn với bạn bè…
Nó biết lỗi rồi, đang khóc không ngừng…
Ngài xem, liệu tôi có thể đưa nó đến xin lỗi trực tiếp với tiểu thư Thẩm không?
Dù thế nào, xin ngài rộng lượng bỏ qua…”
Thẩm Diễn Hành im lặng nghe hết, rồi mới chậm rãi mở lời:
“Chủ tịch Tôn, con gái ông đã ngoài hai mươi, đáng lẽ phải hiểu rõ ‘cố ý gây thương tích’ và ‘giam giữ trái phép’ không phải trò đùa.”
Đầu dây bên kia lập tức im bặt.
Anh tiếp tục, giọng vẫn bình tĩnh nhưng mang theo hàn khí rợn người:
“Còn chuyện xin lỗi thì thôi. Em gái tôi yếu ớt, chịu không nổi kích thích.”
“Nhân tiện báo cho ông biết. Xét thấy một số yếu tố bất ổn gần đây của quý công ty, tập đoàn chúng tôi quyết định chấm dứt toàn bộ quá trình đàm phán hợp tác. Thư pháp lý sẽ được gửi đến sau.”
Nói xong, anh dứt khoát ngắt máy.
Rồi quay sang trợ lý:
“Tất cả công ty con của tập đoàn, lập tức chấm dứt mọi giao dịch với Tập đoàn Tôn và các công ty liên quan. Truyền đạt ngay.”
“Rõ.”
Ngay sau đó, cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ.
Lần này là cha của Tôn Tư Ngữ đến.
Vẻ mặt ông xám xịt, đầy lo âu.
Trên tay xách mấy hộp quà cao cấp.
“Chủ tịch Thẩm…”
Đọc tiếp https://vivutruyen.net/choi-tro-that-hay-thach/chuong-6

