7
“Cô Thẩm Tiểu Mãn đâu?”
Người đàn ông trong bộ vest xám mở miệng, giọng không cao nhưng khiến lưng phó viện trưởng khom xuống ngay lập tức.
“Ở… ở tầng 12, VIP3, tôi dẫn ngài lên.”
“Phong tỏa thang máy.”
Người đàn ông nâng tay. Đám vệ sĩ phía sau lập tức tản ra, chặn kín lối vào khu nội trú.
Cửa thang máy khép lại, vách kim loại phản chiếu đường quai hàm căng chặt của anh ta.
Anh tháo tai nghe Bluetooth, hạ giọng căn dặn:
“Sao lưu toàn bộ hệ thống giám sát. Không cho phép bất kỳ ai xóa.”
“Rõ, Tam ca.”
Cạch.
Khóa cửa phòng bệnh bị vặn mở. Y tá vừa định ngăn cản đã bị vệ sĩ đẩy sang một bên.
Người đàn ông đẩy cửa bước vào, mang theo luồng gió đầu đông lạnh buốt.
Tôi quỳ ngồi cạnh giường, cổ tay còn cắm kim truyền dịch, máu nhỏ từng giọt theo đầu ngón tay rơi xuống đất.
“Thẩm Tiểu Mãn?”
Tôi ngẩng đầu, cổ họng phát ra âm thanh khàn đặc như ống bễ rách:
“…Anh… ơi.”
Thẩm Diễn Hành — kẻ ngỗ ngược nhất trong ba đời nhà họ Thẩm, chưa bao giờ làm việc theo lẽ thường.
Anh cúi người xuống, ngón tay lau vết máu nơi khóe môi tôi, giọng nhẹ mà lạnh:
“Ai làm?”
Tôi ngước mắt nhìn ra cửa.
Tôn Tư Ngữ bị hai vệ sĩ bẻ tay ra sau áp giải vào, giày cao gót mất một chiếc, son môi lem nhem đầy mặt.
“Các người làm gì vậy?! Có biết tôi là ai không—”
Thẩm Diễn Hành đứng dậy, giơ tay.
Chát!
Tiếng tát vang giòn. Tôn Tư Ngữ bị đánh lệch cả đầu, khuyên tai văng xuống đất.
“Tên.”
“…Tôn… Tôn Tư Ngữ.”
“Tay nào đổ sơn?”
Tôn Tư Ngữ run rẩy lùi lại:
“Tôi… tôi không cố ý—”
Thẩm Diễn Hành rút một con dao gấp chiến thuật từ eo vệ sĩ bên cạnh, bật “xoẹt” một tiếng sắc lạnh.
“Tay trái hay tay phải?”
Tôn Tư Ngữ hét chói lói, lao về phía cửa, lập tức bị vệ sĩ đá ngã quay lại.
Tôi túm lấy ống quần anh, lắc đầu.
Anh có tương lai sáng rực, không thể vì tôi mà mang tội hình sự.
Tất cả, hãy giao cho pháp luật.
Mũi dao dừng lại cách lòng bàn tay cô ta đúng một centimet.
Thẩm Diễn Hành thu dao, ngước mắt:“Đem đi.”
Tôn Tư Ngữ bị lôi ra ngoài, trong hành lang chỉ còn vang lại tiếng gào khóc hoảng loạn.
Kỷ Thừa Yến đến nơi, cửa thang máy vừa mở đã bị vệ sĩ chặn lại.
“Mau tránh ra! Đó là bạn gái tôi—”
Vệ sĩ bẻ ngược tay ra sau, ép mặt hắn úp lên tường.
Thẩm Diễn Hành dựa vào khung cửa, một tay đút túi,tay kia kẹp mảnh giấy tôi đã viết.
“Cậu Kỷ, giải thích.”
Kỷ Thừa Yến nhìn rõ gương mặt thường xuất hiện trên trang đầu tài chính,
đồng tử co rút, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Hắn nghiến răng:
“Hiểu lầm thôi, chỉ là chơi hơi quá, Tiểu Mãn là người của tôi, tôi sẽ không hại cô ấy.”
“Người của cậu?” Thẩm Diễn Hành bật cười lạnh, vung chân đá thẳng.
Kỷ Thừa Yến bị đá quỳ rạp xuống, trán đập vào tường, máu lập tức trào ra.
Hắn ngẩng lên nhìn tôi, kinh hãi:
“Em với hắn… rốt cuộc là quan hệ gì?!”
Tôi vịn giường đứng dậy, rút kim truyền khỏi tay, giọt máu rơi lốm đốm xuống sàn.
“Xin lỗi, quên nói với anh.”
“Tôi là con gái độc nhất của nhà họ Thẩm.”
“Còn Thẩm Diễn Hành — chính là anh trai tôi.”
Giọng tôi khàn đặc, mỗi chữ bật ra như dao cứa cổ họng.
“Kỷ Thừa Yến, ba việc.”
“Thứ nhất, chia tay. Thứ hai, bồi thường. Thứ ba, vào tù.”
Thẩm Diễn Hành luôn phản đối tôi quen Kỷ Thừa Yến.
Cho rằng hắn bản chất tệ, tâm địa bất chính.
Vì chuyện đó, anh em tôi từng cãi nhau, thậm chí chiến tranh lạnh.
Tôi bướng bỉnh giấu đi thân phận,tưởng rằng tự mình chọn được hạnh phúc.
Ai dè kết cục lại thành thế này.
“Bố anh gọi điện xin hòa giải, tôi từ chối rồi.”
“Nhà họ Kỷ chưa đủ tư cách ngồi ngang bàn với chúng tôi.”
Sắc mặt Kỷ Thừa Yến chuyển sang trắng bệch.

