3

Tô Thần dường như cũng không ngờ tôi lại dứt khoát đến vậy, trong mắt thoáng hiện một tia kinh ngạc.

“Nhận? Cô có nhận nổi không?”

“Em trai tôi là hy vọng tương lai của Tô gia, là bảo bối trong lòng ba tôi, là tài sản quý giá nhất của Tô gia chúng tôi.”

“Nó mà rụng một sợi tóc thôi, cũng đủ để bắn cô tám lần, cô lấy gì bồi thường?”

Tôi nhướng mày, khóe môi mang chút chế giễu.

“tô đại thiếu gia, anh cứ việc ra điều kiện, còn tôi có gánh nổi hay không, đó là chuyện của tôi.”

“Quỳ xuống xin lỗi!”

Lời tôi vừa dứt, Tô Lãng lại cướp lời.

“Không chỉ đụng vào tôi, mà còn làm lỡ việc của anh tôi, cô phải quỳ xuống dập ba cái lạy thật kêu!”

Câu này vừa nói ra, những người đứng xem xung quanh lập tức ồ lên kinh ngạc.

Ngay cả Tô Thần cũng hơi bất ngờ.

“Tô Lãng, bắt cô ta quỳ lạy có hơi quá không, truyền ra ngoài sẽ không hay cho danh tiếng Tô gia chúng ta.”

Tô Lãng lập tức xua tay.

“Không không không, anh nghĩ đơn giản quá.”

“Người phụ nữ này đại diện cho Tần gia, hôm nay cô ta dám va vào tôi, ngày mai sẽ dám ngồi lên đầu anh!”

“Bắt cô ta quỳ, chính là để cô ta, và cả Tần gia biết rõ, ở thủ đô này, rốt cuộc ai mới là kẻ quyết định!”

Nghe xong, Tô Thần thấy rất có lý, cúi đầu trầm ngâm.

“Được! Cứ làm vậy, không vấn đề gì!”

Tôi chẳng cho hai anh em họ cơ hội phản ứng, liền gật đầu đồng ý ngay.

Lúc này, toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.

Có người cho rằng tôi sắp chết đến nơi mà vẫn cứng miệng, có người nghĩ tôi có chỗ dựa, còn lại thì đều mang vẻ hóng hớt.

Nhưng những ánh mắt đó, với tôi, hoàn toàn vô nghĩa.

Điều quan trọng là xe công huân của quân khu đã bị đập.

Dù không hỏng nặng, nhưng trên cửa xe vẫn còn in mấy dấu chân rõ ràng.

Nếu đây chỉ là một chiếc xe địa hình bình thường, với mấy cú vừa rồi của Tô Lãng, cửa xe chắc đã móp méo rồi.

“Giờ việc của Tô gia các người đã xong, tiếp theo có phải nên bàn đến chuyện chiếc xe của tôi không?”

Nói rồi, tôi đột nhiên đổi giọng, khóe môi bất giác cong lên.

“Xe này là do đơn vị cấp, cũng không cần phiền phức đem ra gara sửa.”

Lời vừa dứt, xung quanh liền vang lên tiếng cười ầm ĩ.

Dẫn đầu là Tô Lãng và đám công tử ăn chơi, tất cả đều nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ.

“Con đàn bà này chắc điên rồi, một con jeep rách thì đáng bao nhiêu, cùng lắm đại gia đây đền cho cô chiếc mới.”

“Đúng là buồn cười, thời buổi này mà còn có người lái xe rách của quân đội đi xem mặt, đúng là làm mất mặt quân nhân.”

Ánh mắt tôi lạnh lùng đảo qua một vòng, rồi cất giọng.

“Các vị, xe này tuy là của quân đội, nhưng nó có số hiệu đặc biệt.”

“Tranh thủ trời còn sớm, mau về nhà hỏi thử các vị trưởng bối xem, huy hiệu chiến công của Chiến khu Miền Bắc có ý nghĩa gì!”

“Chiến Lang hay Chiến Hổ gì chứ, chẳng phải chỉ là một cái xe rách thôi sao, quý giá được bao nhiêu?”

Tô Lãng hoàn toàn không để lời nhắc nhở thiện ý của tôi vào mắt.

“Con đàn bà thối, mày nói lằng nhằng như vậy, chẳng lẽ định quỵt nợ à?”

“Tao cảnh cáo mày, nếu không quỳ xuống dập đầu thì đừng hòng rời khỏi đây!”

Chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi, vậy mà đã có người liên tục uy hiếp tôi hai lần!

Chuyện này mà xảy ra ở quân khu miền Bắc, tôi thậm chí chẳng dám tưởng tượng.

Tôi không nói nhảm thêm, trước mặt mọi người rút ra chiếc điện thoại mã hóa.

“Alo, ông ạ, là cháu.”

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười sang sảng.

“Tiểu Nguyệt à, sao giờ này lại gọi cho ông, đã gặp thằng nhóc Tô gia chưa, nhìn có vừa mắt không?”

Tôi liếc Tô Lãng đối diện bằng ánh mắt đầy hả hê, rồi hạ giọng nói.

“Ông ơi, chuyện liên hôn để sau, giờ cháu có tình huống khẩn phải báo cáo.”

“Chiếc ‘Chiến Lang Số Một’ ông cấp cho cháu… bị người ta đập rồi.”

“Cháu nói cái gì!?”

Ông nội bên kia lập tức nổi giận, sát khí như muốn tràn ra khỏi ống nghe.