Hoàng hậu nương nương đích thân ban thánh chỉ, đem ta gả cho công thần chinh phạt Tây Bắc – Cố Đình Dạ.
Khắp cõi Đại Hạ, ai nấy đều biết vị công thần ấy dưỡng một vị ngoại thất dịu dàng như nước.
Nghe nói nàng ta là thanh mai trúc mã của hắn, chỉ vì phụ thân nàng năm xưa đứng sai phe mà gia cảnh sa sút, rơi vào cảnh cơ hàn.
Người kia dung nhan khuynh quốc, lại vì tiểu hầu gia mà sinh hạ trưởng tử độc nhất, từ lâu đã chiếm được lòng của cả hầu phủ song thân.
Tiểu hầu gia chậm chạp chưa chịu thành thân, kỳ thực cũng chỉ đợi một vị quý nữ có thể dung người khác mà thôi.
Thế nên hoàng gia ban ân, đem ta – người vẫn được ca tụng là nữ tử hiền đức – chỉ hôn cho vị hầu gia ấy.
Mẫu thân ôm ta khóc đến suýt ngất, phụ thân xưa nay trầm ổn cũng bối rối đến nỗi cầm thánh chỉ mà xoay vòng tại chỗ.
Bọn họ lo ta bị lỡ làng cả đời, lại càng sợ ta sẽ phải cúi đầu trước một kẻ hèn kém.
Ta chỉ mỉm cười nhàn nhạt:
“Thế gian nam tử, mấy ai chẳng nạp thiếp? Con là đích nữ của Thái phó, cớ chi cứ phải cố chấp với tình yêu nơi trượng phu? Chỉ cần hắn với con tương kính như tân, thì con chính là chính chủ duy nhất trong hầu phủ này.”
Giữa thời thế tam thê tứ thiếp, chỉ có nữ nhân ngu muội mới vọng tưởng độc chiếm được chân tâm một người nam tử.
Thứ ta mong cầu xưa nay, chính là quyền thế.
Ngày Cố tiểu hầu gia thành thân, cả con phố Trường An phủ đầy hồng điều.
Trống dong chiêng đánh, pháo nổ vang trời.
Nơi kiệu hoa đi qua, người người tranh nhau lượm bạc thưởng, lời cảm tạ vang vọng tứ phía.
Ta lại chẳng gợn chút tâm tình, chỉ nghiêm cẩn diễn tròn vai một tân nương.
Kiệu vừa dừng, hắn đã sốt ruột tung chân đá cửa, kéo mạnh dải lụa đỏ lôi ta ra ngoài.
Thân thể ta khẽ đụng vào hắn, miệng rên khẽ một tiếng, thân mình hắn thoáng cứng đờ, động tác sau đó cũng mềm mại hơn phần nào.
Hắn nắm tay ta dẫn vào trong, lòng bàn tay vì mặc nhiều lớp áo nên hơi đổ mồ hôi, ta thì cố ý làm ra vẻ thẹn thùng mà rút tay tránh né.
Hắn lại đuổi theo nắm chặt lấy tay ta, ánh mắt đắc ý, hiển nhiên rất đỗi thỏa mãn trước vẻ e lệ ngưỡng mộ mà ta bày ra.
Tiếng người ồn ào đòi hắn vén khăn trùm đầu, Cố Đình Dạ bật cười nhẹ, lập tức nhấc tay gỡ đi khăn hồng.
Đám đông đang ầm ĩ lập tức câm lặng khi thấy dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn của ta, ngay cả hô hấp của Cố Đình Dạ cũng thoáng nặng nề hơn.
Ta cúi đầu tỏ vẻ đoan trang, nhưng tay đã sớm siết chặt khăn tay đến mức gân nổi trắng bệch.
Cố Đình Dạ cười nhạt:
“Được rồi, náo xong thì ra ngoài hết đi!”
Ánh mắt hắn nhìn ta có phần xuất thần, lát sau mới lên tiếng:
“Ta cưới nàng là bởi thánh chỉ khó trái, cũng mong nàng rộng lòng dung người, cho Thiên Thiên một vị trí ổn thỏa. Chỉ cần nàng biết điều, ta sẽ cho nàng đầy đủ tôn quý của một Hầu phu nhân, không ai có thể vượt mặt nàng.”
Rõ ràng là tình sâu nghĩa nặng với người kia, vậy mà trong đêm động phòng cũng không quên dằn mặt ta.
Gương mặt hắn lạnh lùng, hẳn đã chuẩn bị sẵn tâm thế tranh cãi.
Ta lại điềm tĩnh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn:
“Thiếp tất nhiên sẽ không làm khó người trong lòng của phu quân. Chỉ là… nếu muốn nạp nàng ta vào phủ, liệu có thể trì hoãn đôi ba tháng? Dù sao đây cũng là ân chỉ của Hoàng hậu nương nương, nếu tân hôn đã vội vàng nạp thiếp, chỉ e sẽ bị thiên hạ chê cười.”
Ta đâu đâu cũng nghĩ cho hắn, Cố Đình Dạ cũng chẳng tìm được lời phản bác.
Thấy hắn còn chần chừ, ta liền nói trước:
“Nếu đêm nay phu quân rời đi, chỉ sợ thiếp sau này trong phủ khó có chỗ đứng. Vậy nên kính xin phu quân lưu lại nơi này một đêm. Thiếp sẽ nghỉ ở giường phụ, hôm khác tự mình tới nói rõ với cô nương Thiên Thiên.”
Rõ ràng ta mới là chính thê, lại bị một tiểu thiếp ép đến phải hạ mình nhún nhường.
Cố Đình Dạ ánh mắt xẹt qua một tia áy náy, do dự một thoáng rồi cũng khẽ gật đầu.
Ta giơ tay cởi áo khoác cho hắn, mới chạm đến thắt lưng đã bị hắn giữ lấy tay.
Ánh mắt hắn dao động, tình ý dâng trào ta đều nhìn rõ.
Ta là thê tử danh chính ngôn thuận của hắn, nếu xảy ra gì đó cũng là đạo lý thường tình.
Chỉ tiếc rằng, ngay khi hắn vừa ôm lấy ta, cánh cửa đóng chặt lại bị một bà tử xông vào đạp tung.
“Vô lễ!”
Cố Đình Dạ vội vàng che chắn cho ta, giận dữ quát lớn.