Tôi kiểm tra sơ qua đồ đạc trong nhà một lượt.
Những thứ giá trị tôi đều không lấy, chỉ mang theo vài bộ quần áo theo mùa và giấy tờ tùy thân.
Từ khi mang thai, tôi thường xuyên mệt mỏi, thu dọn đến tối thì nằm vật xuống ghế sofa ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Đến tận sáng hôm sau, cửa nhà bị ai đó mở từ bên ngoài.
Tôi giật mình bật dậy.
Không ngờ lại là Thẩm Tự Thanh quay về.
Bên cạnh anh ta còn dắt theo một cô gái trẻ – chính là Tần Miểu.
Cô ta xinh đẹp đến lạ, những bức ảnh trước kia xem ra chỉ phản ánh được một nửa nhan sắc thật sự.
Tay cô ta xách vài túi hàng hiệu cao cấp, đôi giày cao gót đính kim cương sáng đến mức gần như lóa mắt tôi.
Xem ra, anh ta đã dỗ dành cô ta quay lại rồi.
Tim tôi trĩu xuống, thật sự không ngờ Thẩm Tự Thanh có thể quay về nhanh như vậy.
Tôi bất giác đưa tay lên cổ.
Cảm giác nghẹt thở hôm trước như ùa về, tôi… bắt đầu thấy sợ Thẩm Tự Thanh.
Tôi nuốt khan một cái, đứng dậy khỏi sofa.
Thẩm Tự Thanh đưa Tần Miểu đến trước mặt tôi, ngay trước mặt tôi, anh dịu dàng vuốt tóc cho cô ta, sau đó quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh nhạt:
“Chu Ngữ, xin lỗi Miểu Miểu đi.”
Tôi gần như không tin vào tai mình.
Cho dù trước đó chúng tôi đã trở mặt, anh ta khiến nhà tôi phá sản, thậm chí hôm qua còn bóp cổ tôi muốn giết, tôi cứ nghĩ anh đã tàn nhẫn đến cực điểm rồi.
Không ngờ bây giờ… lại bắt tôi xin lỗi tình nhân của anh ta?
Thấy tôi chết lặng, Thẩm Tự Thanh dứt khoát bóp cằm tôi, ép mặt tôi quay về phía Tần Miểu.
“Nghe không rõ à? Tôi bảo cô xin lỗi Miểu Miểu.”
Thẩm Tự Thanh là thương nhân, anh ta quá hiểu cách làm thế nào để nghiền nát trái tim một con người.
Dù người đó là vợ đã từng có gần mười năm tình cảm với anh ta.
Tần Miểu từ lúc bước vào đến giờ, chưa từng nhìn tôi lấy một lần.
Cô ta cụp mắt, khẽ mím môi, không cần nói lời nào, dáng vẻ đã tràn đầy đáng thương, yếu đuối, khiến người khác muốn che chở.
“Anh Thẩm, không cần thế đâu.”
“Thân phận của em vốn không trong sạch, chị ấy ghét em cũng là bình thường thôi.”
Câu nói thì có vẻ khiêm nhường, nhưng tôi lại nhìn rõ ràng – Tần Miểu đảo mắt, lén lườm tôi một cái đầy châm chọc.
Tôi vẫn im lặng.
Tần Miểu liền kéo tay áo Thẩm Tự Thanh.
“Anh Thẩm, em hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút…”
Thẩm Tự Thanh hôn nhẹ lên má cô ta, giọng dịu dàng:
“Được, em vào phòng nghỉ đi.”
Đôi mắt to tròn của Tần Miểu liếc nhìn tôi một cái, ngập ngừng hỏi:
“Đây là nhà anh… em nghỉ ở đâu?”
Thẩm Tự Thanh lập tức dẫn cô ta đến phòng ngủ của hai vợ chồng tôi.
Ý tứ rõ ràng đến không thể rõ hơn.
Tôi toàn thân run rẩy, không thể kiềm chế nổi.
Phải cắn chặt răng mới không bật ra những lời chửi rủa điên cuồng.
Tôi cố gắng điều chỉnh hơi thở, nhìn anh ta đưa người vào tận phòng, rồi mới cất giọng khàn khàn nói về phía bóng lưng anh:
“Thẩm Tự Thanh, chúng ta ly hôn đi.”
“Anh chà đạp lòng tự trọng của tôi như rác rưởi, phá hủy cả sự nghiệp cả đời của ba mẹ tôi.”
Tôi mở to đôi mắt đỏ hoe, cố giữ bình tĩnh:
“Tất cả là lỗi của tôi. Lỗi vì năm xưa đã mù mắt chọn anh.”
Thẩm Tự Thanh nghe vậy, nhướn mày.
Anh đứng trước mặt tôi, hai tay đút túi, khuôn mặt tuấn tú áp sát lại gần.
Biểu cảm điên cuồng.
Thậm chí… còn ẩn chứa một điều gì đó mà tôi không thể hiểu nổi.