Chỉ trong vòng một tuần, Vương Pháo từ một gã béo hơn hai trăm cân biến thành một cái xác gầy như que củi.
Tôi không nghĩ ra nổi, cũng không dám nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cúng xong, tôi gần như chạy trối chết ra ngoài.
Về tới studio, tay tôi run run châm một điếu thuốc.
Mùi khói thuốc làm tâm trạng tôi dần bình ổn lại.
Tôi mở khung chat với Tiểu Hân, đang nghĩ xem phải liên lạc với cô ấy thế nào thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Cửa mở ra, một bóng người ngoài dự đoán xuất hiện.
Là Tiểu Hân!
Cái chết của Vương Pháo dường như không hề ảnh hưởng đến cô, cô vẫn đẹp như thế.
Thậm chí tôi còn có một ảo giác, cảm thấy cô còn đẹp hơn mấy hôm trước.
Tiểu Hân mặc váy bó, ngồi trước mặt tôi, đôi chân dài trắng nõn vắt chéo, nhìn tôi vừa như cười vừa như không.
Tôi mới nhận ra mình đang nhìn cô đến thất thần, tàn thuốc suýt cháy vào ngón tay.
Vội dập điếu thuốc, tôi khẽ ho một tiếng.
“Sao cô lại đến đây? Có chuyện gì có thể liên lạc với tôi qua điện thoại mà.”
“Anh giúp tôi tìm lại một người khác nhé.”
Nghe cô nói vậy, lòng tôi khó chịu vô cùng.
Một người phụ nữ hoàn hảo như vậy, sao cứ nhất quyết phải tìm đàn ông béo?
Tôi đứng lên, đầu nóng bừng nắm lấy tay Tiểu Hân.
“Tôi cũng có thể bao dưỡng cô, và tôi chắc chắn sẽ đối xử tốt với cô!”
Tiểu Hân không rút tay ra, ngược lại khóe mắt cô mang ý cười nhìn tôi.
“Vậy anh có sẵn sàng vì tôi mà tăng cân không?”
Ánh mắt tôi kiên định.
“Chỉ cần cô ở bên tôi, bảo tôi chết tôi cũng đồng ý!”
Tiểu Hân bỗng ngẩn người, nhìn tôi đầy kỳ lạ, cắn chặt răng không biết đang nghĩ gì.
Cuối cùng, như đã hạ quyết tâm, trên gương mặt cô xuất hiện nụ cười.
Tiểu Hân cười, khóe mắt khẽ nhướng lên, vẻ quyến rũ mê người khiến tôi nhìn ngẩn ngơ.
“Vậy anh nhất định phải nghe lời tôi, phải tin tưởng tôi tuyệt đối.”
“Có làm được không?”
Cánh tay cô từ từ đặt lên người tôi.
“Được!”
Đầu óc tôi nóng bừng, hét lên một tiếng, bế cô đi thẳng vào phòng ngủ.
7
Tiểu Hân đã dọn tới sống chung với tôi.
Cô ấy dường như không quan tâm đến tiền, mỗi tháng tôi đưa cô hai vạn tiêu vặt là cô đã rất hài lòng rồi.
Hơn nữa, tôi cũng không thấy cô mua sắm gì hàng hiệu hay trang sức đắt tiền.
Toàn bộ tiền của Tiểu Hân đều tiêu vào đồ ăn.
Nói chính xác hơn, là tiêu vào miệng tôi.
Đùi heo Iberico vận chuyển bằng đường hàng không, bò wagyu hảo hạng từ Nhật Bản, nước hầm từ nghệ tây và nhân sâm rừng, rau củ quả đặt riêng từ trang trại tư nhân…
Mỗi bữa ăn, Tiểu Hân đều dùng các nguyên liệu đắt tiền nấu cho tôi nhiều món ăn ngon miệng, hấp dẫn, đầy đủ sắc hương vị.
Tính sơ sơ, mỗi bữa tôi ăn hết vài nghìn tệ.
Cô ấy nấu ăn rất giỏi, là người nấu ngon nhất tôi từng được ăn.
Với kiểu sống như vậy, cân nặng của tôi tăng vùn vụt.
Chỉ trong một tuần, từ 65kg tôi đã lên tới 85kg.
Bảy ngày tăng liền 20 cân!
Khi cân nặng tăng lên, cơ thể tôi cũng dần trở nên tròn trịa.
Thể lực thì giảm sút rõ rệt, giờ mỗi tối thân mật với Tiểu Hân xong đều thở hổn hển.
Tối hôm đó, tôi ôm Tiểu Hân vào lòng rồi hỏi:
“Còn phải tăng đến bao nhiêu ký nữa mới đủ vậy?”
Tiểu Hân vừa xoa lên phần mỡ trên người tôi, vừa say mê nhìn:
“Vẫn chưa đủ, còn xa mới đủ…”
Nhìn biểu cảm của cô ấy, tôi có phần bất lực.
Mỗi tối Tiểu Hân đều kiểm tra cơ thể tôi, chỗ này sờ một chút, chỗ kia bóp một chút, như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.
Lượng mỡ trên người tôi càng nhiều, cô ấy càng hưng phấn.
Nhưng tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể để mặc cô.
Nếu không chiều theo cô, tôi biết tìm đâu ra một người phụ nữ xinh đẹp đến thế?
Thời gian trôi qua, tôi hoàn toàn chìm đắm trong vòng tay dịu dàng của Tiểu Hân.
Một tuần nữa lại trôi qua, tôi bước lên cân, và con số hiển thị khiến tôi hoảng hốt.
100kg!
Một tuần không cân, mà tôi lại tăng thêm 15kg!
Toàn thân tôi run rẩy, trong lòng dâng lên nỗi sợ không thể kiềm chế.
Với tốc độ này, việc tôi đuổi kịp cân nặng của Vương Pháo chỉ còn là vấn đề thời gian.
Mà khi cân nặng vượt ngưỡng, sẽ kéo theo hàng loạt bệnh nguy hiểm như cao huyết áp, mỡ máu cao…
Tiểu Hân có quyến rũ cỡ nào, tôi vẫn sợ chết!
Nghĩ đến đây, tôi vội vàng chạy vào bếp.
Tiểu Hân đang đeo tạp dề, con dao trong tay cắt một miếng bò bít tết còn đỏ máu một cách chuẩn xác và mạnh mẽ.
“Em yêu, anh đã 100kg rồi, không thể tiếp tục béo thêm nữa!”
Tiểu Hân buông dao xuống, trong mắt lộ ra một tia vui mừng.
Cô bóp nhẹ vào lớp mỡ trên người tôi, rồi nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ.
“Được rồi, cuối cùng chúng ta cũng có thể mãi mãi bên nhau rồi.”
Dù không hiểu lắm ý câu nói đó, nhưng nghe thấy không cần tăng cân nữa, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Anh yêu, tối nay em sẽ cho anh một trải nghiệm khó quên.”
Nói xong, Tiểu Hân vứt luôn miếng bò bít tết đắt tiền vào thùng rác, rồi chậm rãi rời khỏi bếp.

