Chỉ khi tận mắt thấy người thật, tôi mới dám chắc có thể moi tiền từ mấy ông chủ kia.

Buổi chiều, trong một phòng riêng của nhà hàng cao cấp.

Tôi chậm rãi uống trà, mắt không ngừng liếc nhìn đồng hồ.

Kim đồng hồ vừa chỉ đúng thời gian đã hẹn, cửa phòng lập tức được đẩy ra.

Nhìn bóng dáng bước vào, tim tôi chợt thắt lại.

Người phụ nữ trước mắt… thậm chí còn xinh đẹp hơn cả trong ảnh!

Tôi vội vàng đứng dậy, kéo ghế mời cô ấy ngồi xuống.

Sau vài lời trò chuyện, tôi biết tên cô là Tiểu Hân.

Dù đã gặp rất nhiều kiểu phụ nữ, nhưng đứng trước Tiểu Hân, tôi vẫn không thể thoải mái.

Chỉ cần nhìn vào khuôn mặt tuyệt mỹ và đôi mắt như hút hồn kia, tôi đã nói năng không trôi chảy.

Sau khi tìm hiểu sơ qua, Tiểu Hân đi thẳng vào vấn đề:

“Yêu cầu của tôi, anh có đáp ứng được không?”

Tôi gật đầu.

“Tôi có một kim chủ, cân nặng một trăm bốn mươi ký.”

Nghe xong, đôi mắt Tiểu Hân sáng rực lên.

“Tốt lắm.”

“Vậy anh sắp xếp đi, tôi thật sự không chờ nổi để gặp ông ấy rồi.”

Cô ấy lè lưỡi hồng hồng ra, liếm môi một cách hài lòng.

Đúng là đồ dâm đãng!

Tôi thầm mắng một tiếng trong lòng.

Đàn ông tốt không thích, lại cứ thích mấy con heo mập.

Nghĩ đến cảnh cô ta bị một thằng béo gần ba trăm cân đè lên, trong lòng tôi lại bốc lên một cơn tức giận vô cớ.

Tất nhiên tôi không thể để lộ cảm xúc, vẫn giữ nụ cười hỏi Tiểu Hân muốn ăn gì.

Tiểu Hân nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, mỉm cười lắc đầu:

“Thứ tôi thích ăn, chỗ này không có đâu.”

“Còn việc phải làm, tôi đi trước nhé.”

Thấy cô ấy đứng dậy, tôi vội vàng bước tới lấy túi xách giúp cô.

Vô tình, tôi liếc thấy màn hình điện thoại của Tiểu Hân.

Hình nền là một người phụ nữ cực kỳ béo.

Người phụ nữ ấy nằm trên giường, trông như nặng tới ba bốn trăm cân.

Mỡ trên mặt chảy xệ xuống, nhưng nét mặt lại có chút quen thuộc.

Tiểu Hân khẽ cười với tôi:

“Đây là bức ảnh tôi chụp năm ngoái.”

Tôi lập tức chết lặng.

Hiện tại Tiểu Hân chỉ nặng 49kg.

Trong vòng một năm, giảm tới gần 150kg — chuyện này có thể sao?

Đến khi tôi hoàn hồn lại, bóng dáng của cô ấy đã biến mất không thấy đâu nữa.

3

Về đến nhà, tôi lập tức gửi ảnh và thông tin của Tiểu Hân cho Vương Pháo.

Chưa đầy một giây sau, điện thoại rung liên tục như điên.

Tôi vừa nhấc máy, tiếng của Vương Pháo suýt làm thủng màng nhĩ tôi:

“Tống Minh, thằng nhãi cậu không lừa tôi đấy chứ?”

“Một cô em cực phẩm thế này, lại thích loại mập như tôi á?”

Vương Pháo là một đại ca lớn, trong tay có vài chuỗi nhà hàng, quan hệ cả hắc lẫn bạch đạo.

Tôi vội cười nịnh:

“Pháo ca, em sao dám lừa anh chứ?”

“Em đã kiểm hàng rồi, anh cứ yên tâm trăm phần trăm.”

“Chỉ là chuyện giá cả, anh phải mạnh tay một chút, không thì người khác cướp mất đấy.”

Vương Pháo hừ lạnh một tiếng, mắng tôi một trận te tua:

“Thằng nhóc như mày dám nghi ngờ thực lực của Pháo ca à?”

“Con nhỏ này, anh mày phải lấy bằng được. Đứa nào dám tranh, tao giết nó!”

“Mày nói với nó, tao cho nó mười vạn mỗi tháng!”

“Nếu vụ này trót lọt, ngoài tiền hoa hồng, tao thưởng riêng cho mày thêm mười vạn nữa!”

Tôi mừng rỡ như điên, liên tục cảm ơn rối rít.

Cúp máy xong, trong lòng tôi hân hoan như mở hội.

Theo quy tắc trong ngành, phí trung gian bằng với một tháng bao dưỡng.

Cộng thêm tiền thưởng riêng của Vương Pháo, phi vụ này tôi kiếm được ngay hai mươi vạn!

Chừng đó đủ cho tôi sống thong dong vài tháng rồi.

Nhưng Vương Pháo đã bỏ ra số tiền lớn như vậy, thì tôi tuyệt đối không được để xảy ra sai sót.

Không lấy được hoa hồng thì cũng chẳng sao, nhưng nếu có chuyện gì không hay, Vương Pháo chắc chắn sẽ không tha cho tôi.

Theo lệ trong giới, chim hoàng yến phải tự mình đi tìm kim chủ.

Nhưng lần này, tôi quyết định tự tay đưa Tiểu Hân đến gặp Vương Pháo.

4

Sáng hôm sau, tôi lái xe đến đón Tiểu Hân.

Khi tới địa chỉ cô gửi, tôi hơi bất ngờ.

Đó là một khu căn hộ cao cấp, dù chỉ thuê thôi thì tiền thuê mỗi tháng cũng là một con số lớn.

Những cô gái túng thiếu, phải đi tìm người bao nuôi, thường sẽ không sống ở những nơi như thế này.

Liên tưởng đến câu nói “tiền không quan trọng” của Tiểu Hân, tôi cảm thấy bản thân dường như chưa nhìn thấu được cô ấy.