Sau khi bị điếc cả hai tai, tôi trở thành “chim hoàng yến trong lồng vàng” của tổng tài.
Tôi định khi nào tích đủ tiền thì sẽ chuồn đi.
Vào ngày Cố Tiêu chuyển nhượng căn biệt thự trị giá sáu mươi triệu cho tôi.
Tôi vừa xách hành lý lên thì trước mắt bỗng hiện ra một loạt dòng bình luận kỳ lạ:
【Cuối cùng nữ phụ cũng sắp rút lui, nữ chính ngoan ngoãn của tôi chuẩn bị lên sân khấu rồi.】
【Cứu với, ai đó nói cho nữ phụ biết đi, một tháng nữa thị trường bất động sản sụp đổ, căn biệt thự cô ta chẳng bán nổi đâu.】
【Nữ phụ chẳng qua là bạn giường để nam chính luyện kỹ năng, cô ta ham hư vinh, bị như vậy là đáng đời. Chỉ có nữ chính mới xứng đáng với nam chính thôi.】
【Cảm giác nam chính có vẻ yêu nữ phụ đấy chứ, không thì sao lại đi học ngôn ngữ ký hiệu vì cô ta.】
【Sau này nữ phụ thảm lắm. Ra nước ngoài không có tiền chữa tai, lang thang đầu đường, cuối cùng bị xe đâm chết.】
【A hahahaha, nghe nói sau này nam chính yêu con gái riêng của mẹ kế. Nữ phụ đi lẹ đi, tôi muốn xem mối tình “giả loạn luân” này.】
“Đinh đông” một tiếng, khóa cửa vân tay trước mắt tôi mở ra.
Cố Tiêu mặc vest chỉnh tề đứng trước mặt tôi, dùng ngôn ngữ ký hiệu nói: “Em xách hành lý đi đâu vậy?”
Tôi nghẹn họng, nhón chân hôn anh.
Loạn luân cái gì chứ, loạn tôi đi.
1
Lần hiếm hoi tôi chủ động.
Cố Tiêu có vẻ rất hưởng thụ.
Anh đỡ lấy sau đầu tôi, hơi thở dần trở nên gấp gáp.
Bị anh hôn đến mức toàn thân mềm nhũn, hai tay tôi quấn quanh cổ anh như dây leo, cả người bám dính lấy anh.
Dây kéo váy từ từ trượt xuống.
Cố Tiêu cúi người bế ngang tôi lên, ném tôi lên chiếc giường quen thuộc.
“Tiểu Tuyết hôm nay sao lại chủ động thế, chẳng lẽ bị anh ngủ đến nghiện rồi?”
Tất nhiên anh không nói cho tôi nghe.
Cố Tiêu chỉ đang tự lẩm bẩm.
Anh có vẻ bị lời nói của chính mình thuyết phục, vui vẻ siết eo tôi lại.
Tôi không kìm được rên một tiếng.
Trả đũa bằng cách véo bụng anh một cái.
Phản ứng của Cố Tiêu càng mãnh liệt hơn.
Nụ hôn của anh cứ thế trượt xuống từng chút một.
Tiếng thở dốc của anh văng vẳng bên tai tôi.
Tôi xác nhận một chuyện.
Tai tôi đã khỏi rồi, tôi nghe được âm thanh.
Chỉ trong chớp mắt lơ đãng, Cố Tiêu lập tức nắm lấy mặt tôi, ép tôi nhìn thẳng vào anh.
Nụ hôn của anh dữ dội đè xuống.
“Chẳng lẽ hôm nay anh không đủ nhiệt tình, nên Tiểu Tuyết mất tập trung vậy sao?”
Tôi thở dài không thành tiếng.
Trên cơ ngực rắn chắc của anh vẫn còn vương giọt mồ hôi lấp lánh, anh còn dám nói mình không đủ nhiệt tình?
Trong nháy mắt, trời đất đảo lộn.
Mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ.
2
Tôi nằm vật ra giường, không còn chút sức lực.
Tiếng nước chảy từ phòng tắm vang lên.
Tôi lén lút lôi điện thoại ra, mở WeChat nhắn tin cho bên môi giới bất động sản, gửi liền một loạt tin nhắn thoại.
Yêu cầu bằng mọi giá phải bán được căn biệt thự đứng tên tôi trong tháng này, hoa hồng tôi trả gấp đôi.
Bên môi giới phấn khích đến mức không nhớ ra tôi từng nói mình bị điếc.
Anh ta gửi lại một đoạn ghi âm, tôi theo thói quen bấm phát.
“Chị Tống, nếu chị chịu giảm giá một chút, tôi đảm bảo trong tháng này – không, trong tuần này bán được căn biệt thự của chị.”
Tôi mừng rỡ khôn xiết, lập tức nhấn giữ nút ghi âm, nói vào micro: “Được, phiền anh nhanh chóng giúp tôi xử lý nhé.”
Vừa đặt điện thoại xuống, tôi chợt nhận ra có một ánh mắt sâu thẳm đang nhìn tôi đầy hứng thú.
Không biết từ khi nào, Cố Tiêu đã từ phòng tắm bước ra.
Anh để trần nửa thân trên, chỉ mặc chiếc quần ngủ màu đen rộng rãi bên dưới, lưng quần lơi lỏng, để lộ đường nét cơ bụng gọn gàng.
Những giọt nước long lanh theo từng đường cơ bắp chảy xuống.
Bên hông anh còn có vài vết cào xước đậm nhạt khác nhau, vừa ám muội vừa gợi cảm.
Đó là “tàn tích tội ác” tôi để lại khi suýt mất kiểm soát lúc nãy.
Cố Tiêu nheo mắt, ánh nhìn đè xuống, ngày càng sâu và lạnh.
Tôi biết nếu nói gì lúc này sẽ càng khiến chuyện thêm rối, chỉ muốn nhanh chóng mặc đồ vào.
Đột nhiên, Cố Tiêu tiến lại gần, nắm lấy cổ tay tôi không cho tôi nhúc nhích.
“Tiểu Tuyết, em nghe được rồi phải không?”
Gương mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén mang theo sát khí.
Tôi nổi da gà.
Cố Tiêu là kiểu tổng tài hành động quyết đoán, nếu bị phát hiện lừa anh, chắc chắn sẽ không yên thân.
Đầu óc tôi xoay như chong chóng.
Phân vân không biết nên tiếp tục giả điếc hay nói thật.
Năm đó anh chọn tôi làm chim hoàng yến chỉ vì tôi không nghe được.
Ở bên tôi, anh chẳng cần kiêng dè điều gì.
Nếu bây giờ nói ra sự thật, liệu anh có đòi lại căn biệt thự kia không?
Thế chẳng phải tôi bị anh ngủ suốt ba năm một cách… uổng phí sao?
Dù thế nào cũng phải đợi bán được biệt thự đã rồi tính tiếp.
Cắn răng, tôi lại chủ động hôn anh.
“Vừa rồi chưa đủ à? Anh còn muốn tiếp tục sao?”
Cố Tiêu vừa nói, vừa cúi đầu hôn tôi.
Tôi giả vờ không nghe thấy, đưa tay vòng lấy cổ anh, tấm chăn trước ngực trượt xuống, lộ ra đường cong trắng nõn.
Ánh mắt anh lập tức bốc lửa.
Chúng tôi lại ngã xuống giường.
…
Trước khi ngủ, mấy dòng bình luận lại hiện lên.
【Ồ hô hô, nữ phụ thật nghĩ rằng chỉ cần quyến rũ được nam chính trên giường là sẽ có được trái tim anh sao? Cô ta không bằng một ngón chân của nữ chính nữa là.】
【Ngày mai là sinh nhật 50 tuổi của ba nam chính, lúc đó nam nữ chính sẽ gặp nhau.】
【Hí hí hí, tôi muốn xem tình tiết “giả loạn luân” đây này.】
Sau khi nghiền ngẫm hết đống bình luận, tôi thầm nghĩ.
Cố Tiêu mồ côi mẹ từ nhỏ, tình cảm với cha rất sâu đậm, sinh nhật ông ấy anh nhất định sẽ đến dự.
Tôi không giữ được anh.
Vậy thì tôi đi cùng.
Để xem nữ chính mà đám bình luận cứ tung hô đó, rốt cuộc có gì hơn tôi.
3
Tôi khoác tay Cố Tiêu, bước vào biệt thự xa hoa rực rỡ của nhà họ Cố.
Không hổ danh là gia tộc giàu nhất thành phố.
Bữa tiệc sinh nhật của nhà họ Cố, quy tụ vô số nhân vật nổi tiếng, náo nhiệt như một sự kiện lớn.
Cố Tiêu tiến lên chúc mừng sinh nhật cha mình.
Phía sau mẹ kế của anh là một cô gái mặc váy trắng, sắc vóc xinh đẹp nổi bật.
Tôi đoán đó chính là cô em gái kế của Cố Tiêu, cũng là nữ chính trong lời đồn của đám bình luận.
Cô ấy khí chất thanh cao, ngũ quan sắc nét, xinh đẹp thoát tục.
Ánh mắt của tất cả mọi người trong sảnh đều đổ dồn về phía cô ấy.
Cha Cố giới thiệu với con trai: “Đây là con gái của dì Tần, Phùng Tư Tình, mấy hôm trước mới về nước. Sau này sẽ là em gái của con.”
“Chào anh trai.”
Phùng Tư Tình chẳng hề rụt rè, chủ động đưa cánh tay trắng ngần ra bắt tay.
Trên gương mặt Cố Tiêu vẫn là nụ cười mang phong cách doanh nhân, giọng nói điềm đạm như thường: “Chào em.”
Khoảnh khắc nam nữ chính bắt tay, dòng bình luận lại hiện ra.
【Nữ phụ tưởng bám theo là có thể cản trở tình yêu của nam nữ chính, cười chết mất.】
【Ngay bây giờ đèn chùm pha lê trên trần sẽ rơi xuống, nữ chính vì cứu nam chính mà bị mảnh kính đâm vào tay. Nam chính ngày ngày đến thăm, rồi sinh tình lâu ngày.】
Tim tôi thót một cái, lập tức ngẩng đầu nhìn lên.
Giữa bản nhạc nền êm dịu, tôi nghe thấy tiếng đèn chùm pha lê đang lỏng dần.
Không được.
Tôi phải thay đổi cốt truyện.
Ít nhất là trước khi bán được biệt thự, tôi không thể để mất Cố Tiêu – nguồn tiền của tôi.
Đúng lúc ấy, có người hét lên “Cẩn thận!”
Phùng Tư Tình định lao đến kéo Cố Tiêu.
Tôi nhanh tay kéo anh về phía mình, mất thăng bằng, cả hai ngã xuống đất.
Rầm!
Tiếng la hét vang lên khắp hội trường, đèn chùm rơi xuống đất vỡ tan tành.
Mảnh kính văng tung tóe, tôi chống tay phải xuống đất, máu chảy ra không ngừng.
Cố Tiêu ngồi dậy, nắm lấy tay tôi hỏi: “Tiểu Tuyết, đau không?”
Tôi vừa lắc đầu được một nửa thì khựng lại – suýt quên mất vai diễn của mình là người câm điếc.
Anh lo lắng kiểm tra vết thương, rồi bế tôi lên.
“Anh Tiêu…” Phùng Tư Tình kéo lấy áo vest của Cố Tiêu, không muốn để anh rời đi.
Cô ấy cũng bị thương, bắp chân bị mảnh kính cắt trúng.
Cố Tiêu không thèm ngoảnh lại, đáp hờ hững: “Bác sĩ gia đình sẽ đến ngay thôi, anh đưa Tiểu Tuyết đến bệnh viện trước.”
Chiếc Maybach đen đỗ ngay trước cửa biệt thự.
Cố Tiêu nhét tôi vào ghế phụ, cài dây an toàn cho tôi cẩn thận.
Anh vòng sang ghế lái, bàn tay xương khớp rõ ràng nắm chặt vô-lăng, ánh mắt sắc lạnh nhìn tôi: “Tiểu Tuyết, lúc nãy đèn chùm rơi xuống, phía sau anh có một giọng nữ hét lên ‘Cẩn thận’… Là em sao?”