4

Giọng ông ta đầy lo lắng:

“Chủ tịch Phí muốn mời cô nhất định phải tới! Có việc vô cùng gấp!”

Tôi bình thản:

“Trợ lý Trương, tôi đã nghỉ việc ở tập đoàn Phí rồi, mọi việc liên quan đến Phí Thị không còn liên quan đến tôi nữa.”

Tôi định cúp máy thì giọng ông ta càng vội vã:

“Cô Hứa! Xin cô nghe tôi nói hết!”

“Dự án sáp nhập do cậu Phí phụ trách đã xảy ra vấn đề rất nghiêm trọng! Bây giờ chỉ có cô mới cứu được tình hình!”

Khóe môi tôi khẽ nhếch lên, nhưng giọng vẫn thản nhiên:

“Xin lỗi, tôi không có hứng dính líu đến tập đoàn Phí nữa. Vấn đề dự án, các người tự mà giải quyết.”

“Cô Hứa! Xin cô đừng cúp máy! Chủ tịch nói rồi, điều kiện gì cô cứ nêu! Chỉ cần cô chịu quay lại!”

Trợ lý Trương gần như cầu khẩn.

“Thay tôi cảm ơn sự ưu ái của Chủ tịch, nhưng cuộc đời tôi, không phải để hốt rác cho nhà họ Phí.”

Tôi dứt khoát cúp máy, đưa mắt nhìn dòng xe cộ tấp nập dưới đường.

Dự án sáp nhập mà Phí Tịch phụ trách, là hợp tác với tập đoàn tài chính hàng đầu – Hồng Viễn Capital.

Dự án đó, tôi đã bỏ công sức theo sát ba năm, gần như dùng hết mọi mối quan hệ để thúc đẩy thành công.

Và chỉ vì một Lâm San San, tất cả tâm huyết của tôi bị hủy sạch.

Rốt cuộc, dự án này sụp đổ còn nhanh hơn cả những gì tôi tưởng tượng.

Khóe môi tôi nở ra một nụ cười nhạt.

Ba ngày tiếp theo, hòm thư mới đăng ký của tôi bắt đầu bị ném email tới tấp.

Tiêu đề email từ “Khẩn cầu hỗ trợ dự án” đến “Tinh Xán, chúng ta nói chuyện”,

cuối cùng biến thành “Xin lỗi” và “Cầu xin em quay lại”.

Số điện thoại mới của tôi cũng liên tục nhận được tin nhắn và cuộc gọi lạ.

Tôi lạnh lùng nhìn màn hình liên tục nhảy thông báo:

“Tinh Xán! Nghe máy đi! Anh biết anh sai rồi!”

“Anh đã đuổi Lâm San San đi rồi! Anh sẽ lập tức sa thải cô ta!”

“Dự án đó không thể mất được! Anh cầu xin em! Điều kiện gì anh cũng đồng ý!”

“Tinh Xán, tám năm tình cảm của chúng ta, em thực sự nhẫn tâm đến vậy sao?”

Tôi chặn toàn bộ số làm phiền, và đặt bộ lọc chặn hết email.

Đúng lúc tôi vừa nhận được offer từ một tập đoàn còn lớn hơn cả tập đoàn Phí,

chuông cửa căn hộ vang lên.

Đứng bên ngoài là Phí Tịch.

Chỉ mới hai tuần không gặp, anh ta như biến thành một người khác.

Đôi mắt đỏ ngầu, mệt mỏi và căng thẳng hiện rõ.

Thấy tôi mở cửa, anh ta lập tức bước nhanh về phía trước:

“Tinh Xán! Cuối cùng em cũng chịu gặp anh rồi!”

Tôi đứng chắn ngay cửa, lạnh lùng nhìn anh ta.

Phí Tịch vội vàng mở chiếc hộp nhung trong tay,

một chiếc nhẫn kim cương to lấp lánh hiện ra trước mắt tôi.

Anh ta quỳ một gối xuống, nói như trút hết gấp gáp:

“Tinh Xán, em nhìn này! Nhẫn! Anh đã mua rồi! Chúng ta kết hôn nhé! Lập tức đi đăng ký!”

“Trước đây là anh khốn nạn! Em tha thứ cho anh đi! Chỉ cần em quay lại, cái gì anh cũng đồng ý!”

Nhìn thấy nét mặt tôi chẳng chút dao động, giọng anh ta càng trở nên hoảng loạn:

“Con ngu Lâm San San đó anh đã giải quyết xong rồi! Những người gọi em biệt danh kia, anh sẽ không tha cho một ai!”

“Anh sẽ không bao giờ để em bị ấm ức nữa! Tinh Xán, không có em, anh thật sự không chịu nổi…”

Anh ta đưa tay định nắm lấy cánh tay tôi, nhưng tôi nghiêng người tránh đi.

Tôi nhìn anh ta thật lâu, trong ánh mắt còn vương chút thương hại.

Thì ra trong mắt anh ta, tôi chẳng khác gì một công cụ dọn dẹp hậu quả.

Lúc cần thì hạ mình năn nỉ, lúc không cần thì đá đi không thương tiếc.

“Phí Tịch, đến giờ anh vẫn chưa hiểu sao?”

Giọng tôi vô cùng bình tĩnh, không hề có chút cảm xúc nào.

Ánh mắt Phí Tịch thoáng sáng lên một tia hy vọng, gấp gáp nhìn tôi.

“Tôi rời đi, không phải vì Lâm San San, cũng không phải vì chuyện chưa kết hôn.”

Từng chữ từng câu tôi nói ra đều rõ ràng:

“Tôi rời đi là vì cuối cùng tôi cũng nhận ra, Phí Tịch anh không xứng với tám năm chân tâm của tôi, càng không xứng với cuộc đời tương lai của tôi.”

Nói xong, tôi không nhìn anh ta thêm lần nào nữa, lùi một bước, mạnh tay đóng sập cửa.

Phí Tịch tựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, chiếc nhẫn rơi xuống nền phát ra tiếng leng keng giòn tan.

“Không xứng… cô ấy lại nói anh không xứng với cô ấy?”

Anh ta đấm mạnh vào cánh cửa, khớp ngón tay rách toạc, máu rỉ ra.

“Không được… không thể như vậy… Hứa Tinh Xán, em không thể như thế này!”

Tiếng nắm đấm nện lên cửa, từng nhịp nặng nề khiến khung cửa run rẩy.

“Hứa Tinh Xán! Mở cửa! Nghe anh nói đã!”