“Anh nghĩ không có công ty nào muốn tuyển một kẻ vì ghen tức mà cố tình xóa thiết kế của đồng nghiệp đâu nhỉ?”

“Chỉ cần em vừa nhận việc, ngày hôm sau chuyện hôm nay sẽ được gửi đến toàn bộ email công ty đó.”

Tôi đáp lại:
“Anh không có bằng chứng. Không có camera nào ghi lại tôi làm chuyện đó.”

Chu Tiêu tiếp tục cười nhạt:
“Camera ở góc đó hỏng từ lâu rồi. Em chứng minh được là mình không làm không?

Còn ở đây, tất cả đều là nhân chứng tố em độc ác.”

Tôi giận đến run người, không ngờ hai người họ lại trơ trẽn đến mức này.

Tôi gần như choáng váng vì tức giận, đang định mở miệng thì…

Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói rõ ràng, mạch lạc:

“Ai nói camera ở đây bị hỏng?”

9.

Trong tiếng xôn xao sửng sốt của mọi người, Thẩm Thanh Dung từ từ bước vào.

Ánh mắt anh lướt qua tôi, rồi nhanh chóng rời đi:

“Sao tôi không biết, hệ thống camera công ty do bên tôi cung cấp lại bị hỏng vậy nhỉ?”

Thẩm Thanh Dung là bạn thân từ nhỏ của Chu Tiêu, cũng là cổ đông trong công ty thiết kế này.

Những công ty khác đứng tên anh chuyên cung cấp thiết bị giám sát, camera an ninh.

Vậy nên, tất cả thiết bị liên quan đến camera giám sát trong công ty này đều do Thẩm Thanh Dung cung cấp.

Lúc này, Tô Kiều Kiều cũng không còn tâm trạng để khóc nữa.

Một câu nói của Thẩm Thanh Dung lập tức khiến bầu không khí trong phòng như đông cứng lại.

Cô ta như cảm thấy có điều gì đó, liền vội vàng lên tiếng, giọng nói gấp gáp:

“Không, em chỉ nói là cái camera ở góc em làm việc bị hỏng thôi. Vì nó không ảnh hưởng đến công việc nên em cũng không báo sửa.”

Chu Tiêu lập tức bước lên, chắn trước mặt Tô Kiều Kiều:

“Thanh Dung, hôm nay cậu có chuyện gì mà rảnh rỗi qua đây vậy?”

Nhưng Thẩm Thanh Dung hoàn toàn không để ý đến câu hỏi đó.

Anh bước tới góc làm việc, ngẩng đầu nhìn lên camera, đột nhiên bật cười:

“Nói ra mới nhớ, mấy hôm trước công ty vừa kiểm tra phòng cháy chữa cháy, phát hiện camera này bị hỏng nên tôi đã cho người thay cái mới rồi.”

Sắc mặt Tô Kiều Kiều lập tức trắng bệch. Cô ta mấp máy môi, như thể muốn ngăn lại điều gì đó.

Nhưng Thẩm Thanh Dung đã xoay người lại, giọng chậm rãi:

“Tôi nghĩ nhân viên của tôi chắc chắn đã làm theo chỉ thị. Nói cách khác, cái camera đó hiện tại hoạt động bình thường.”

Thẩm Thanh Dung không nhìn tôi, mà nhìn thẳng vào Tô Kiều Kiều – người đang sợ hãi đến mức đứng không vững:

“Cô Tô, có cần trích xuất camera, đòi lại công bằng không?”

Buổi sáng hôm đó, màn kịch kết thúc bằng việc Tô Kiều Kiều… ngất xỉu.

Đoạn camera cuối cùng cũng không được mở ra.

Chu Tiêu bảo đã kiểm tra máy tính của Tô Kiều Kiều rồi, là do hệ thống bị lỗi nên bản thiết kế không được lưu lại.

Dù từ sắc mặt tái nhợt và màn “ngất xỉu” dở tệ của Tô Kiều Kiều,

mọi người đều đã âm thầm hiểu rõ toàn bộ chân tướng vụ việc.

Nhưng Chu Tiêu vẫn chọn bảo vệ cô ta.

Lúc tôi bị chửi là độc ác, thủ đoạn, Chu Tiêu đứng về phía mọi người, cùng họ chỉ trích tôi.

Còn khi Tô Kiều Kiều bị lật mặt, bộc lộ bộ dạng âm hiểm đầy toan tính,

Chu Tiêu lại chọn im lặng. Anh thậm chí còn dùng quyền lực để nghiêm khắc cảnh cáo tất cả không được bàn luận thêm.

Nếu là trước kia, có lẽ tôi sẽ vì sự thiên vị này mà tổn thương rất lâu.

Nhưng bây giờ, tôi khẽ chạm tay vào thứ trong túi áo, khóe môi cong lên.

Tô Kiều Kiều, mấy chuyện cô làm, không phải chỉ cần ngất xỉu là xóa sạch được đâu.

Còn cả Chu Tiêu, và đám người đứng bên hùa gió thổi lửa kia…

Tất cả các người, ai cũng phải trả giá cho những gì mình đã làm.

10.

Chiều hôm đó, tôi nộp đơn xin nghỉ việc.

Vì chuyện xảy ra buổi sáng, nên thủ tục bàn giao diễn ra vô cùng suôn sẻ.

Có lẽ để tôi giữ im lặng, công ty đã thanh toán đủ mọi khoản bồi thường mà không thiếu một đồng.

Rời khỏi công ty, tôi thấy một chiếc siêu xe đỗ trước cửa.

Thẩm Thanh Dung, gương mặt tuấn tú, nhìn tôi mỉm cười:

“Sao? Giúp em một việc lớn thế, không mời anh đi ăn một bữa à?”

Lúc này, một loạt bình luận lại tràn lên trước mắt:

【Thật ra nam phụ cũng rất ổn mà, vừa đẹp trai vừa giàu có, lại luôn thích nữ chính, nếu nữ chính đến với anh ấy thì tôi hoàn toàn đồng ý.】

【+1, tôi vốn là fan của nam chính, nhưng lúc nãy thấy anh ấy để mặc nữ phụ hãm hại nữ chính, thật sự thất vọng.】

【Mấy người trên có bị ngốc không vậy? Không nhìn ra à? Nam chính chỉ đang ép nữ chính nhún nhường thôi! Nếu cô ấy dịu xuống một chút, nam chính chắc chắn sẽ ra mặt giúp ngay. Chẳng qua còn đang giận thôi.】

【Đúng đó, làm giá đến mức đó là quá rồi. Chuyện xảy ra lâu thế rồi mà vẫn không chịu chủ động làm lành, nam chính mất ngủ mỗi đêm đấy! Nữ chính giả thanh cao cho ai xem vậy?】

【Cái bạn tầng bốn có bị vấn đề không đấy? Thích nam chính thì tự đi mơ đi, tôi ủng hộ nữ chính đến với nam phụ! Pha anh ấy ra tay cứu người lúc nãy đúng là đỉnh thật sự! Nếu là tôi, tôi yêu luôn tại chỗ, đẹp trai chết mất!】

Tôi lướt qua một hàng dài bình luận.

Rồi như chẳng để tâm, nhẹ nhàng rời mắt đi.

Thẩm Thanh Dung gọi hai ly cà phê, rồi gọi thêm vài món tráng miệng.

Anh xoay xoay ngón tay, trông có vẻ hơi căng thẳng, bỗng nhiên mở miệng:

“Thật ra cái tin nhắn lần trước không phải gửi nhầm đâu, là cố ý gửi cho em đấy.”

“Nhà anh cũng tạm gọi là có điều kiện, học vấn, ngoại hình, chiều cao đều không tệ, hiện tại đang độc thân, bố mẹ thì hối suốt ngày bảo kiếm bạn gái.”

“Nếu Chu Tiêu từng là bạn trai em, thì anh nghĩ mình cũng chẳng kém cạnh gì. Thế nào, muốn thử quen với anh không?”

Bình luận lập tức nổ tung:

【Trời ơi trời, nam phụ chơi chiêu tấn công trực diện, chúng ta có hy vọng rồi anh em ơi!!】

【Tôi xin phép chuyển thuyền, nam phụ đẹp trai lại còn giàu, hơn nữa từ khi biết nữ chính đến giờ, hai năm chưa yêu ai, chỉ chờ ngày cô chia tay để “vào vị trí”.】

【Đợi đến lúc nam chính phát hiện bạn gái cũ bị nam phụ cưa mất, chắc tức nổ phổi mất thôi, hóng quá trời luôn.】

【Vừa đẹp trai vừa chung tình lại còn ga lăng, trời ơi đàn ông như này ở đâu ra vậy? Nữ chính ăn gì mà hên thế!!!】

Thẩm Thanh Dung khẽ chạm vào đồng hồ, ra vẻ bình thản:

“Đương nhiên, cũng không cần quen ngay bây giờ. Anh có thể theo đuổi em, cho đến khi em đồng ý. Em yên tâm, anh theo đuổi người khác rất kiên nhẫn.”

Anh không nhịn được nói tiếp:

“Với lại, em vừa đắc tội với Chu Tiêu, cần có người bảo vệ em. Dù sao, đàn ông mất vợ rồi như chó điên, rất nguy hiểm.”

Tôi nhìn bộ dạng vừa sốt ruột vừa giả vờ ung dung của Thẩm Thanh Dung, không nhịn được bật cười:

“Cho nên… đây chính là mục đích đằng sau màn kịch anh dựng lên?”

“Anh hùng cứu mỹ nhân, hiệu ứng cầu treo… nghe cũng hợp lý đấy.”

Tôi nhìn chằm chằm gương mặt đang khựng lại của Thẩm Thanh Dung, từng chữ một:

“Tiếc là, tôi chưa bao giờ tin vào những điều trùng hợp không lý do.”

Tôi rút từ trong áo ra một sợi dây chuyền, mỉm cười:

“Thẩm tiên sinh, đoán xem… cái này là gì?”