Năm thứ mười làm việc ở đơn vị tuyệt mật, trong nhóm bạn cấp ba bỗng có người liên tục tag tôi.

“Thẩm Thanh Hà, ý cậu là gì? Tối nay đám cưới của Vãn Vãn mà cậu cũng không đến sao?”

Tôi mở xem tin nhắn mới biết, hoa khôi lớp hồi cấp ba – Lâm Vãn Vãn – hôm nay kết hôn.

Tất cả bạn học cũ đều đã tới.

“Xin lỗi, đơn vị mình không có phép nghỉ.”

Tôi nghiêm túc giải thích, nhưng lập tức bị cả nhóm lao vào công kích.

“Cái đơn vị quái gì mà không cho nghỉ?”

“Cần gì hỏi, chắc là cái xưởng nhỏ không dám ló mặt ra ngoài, sợ mất mặt nên không dám tới chứ gì.”

Lâm Vãn Vãn cũng tag tôi: “Còn nhớ hồi trước tớ cá với cậu, nói sau này nhất định tớ sẽ sống tốt hơn cậu không?”

Tôi đáp thật lòng: “Không nhớ.”

Thấy vậy, mấy người khác lập tức chen vào:

“Vãn Vãn bây giờ lấy chồng là đại gia giàu nhất Kinh Hải đấy nhé, giờ cô ấy là phu nhân nhà giàu thứ thiệt rồi!”

“Sao? Cậu sống tệ quá, sợ bị so sánh mất mặt nên giả vờ mất trí à?”

“Đừng nói là nghèo đến mức tiền mừng cũng không có nhé? Hay là cậu đăng bài kêu gọi quyên góp, để bọn tớ góp cho ít?”

Giữa lúc mọi người đồng loạt mỉa mai, Lâm Vãn Vãn lại tag tôi, giả vờ làm người hòa giải:

“Tớ vẫn hy vọng cậu có thể đến dự đám cưới, chứng kiến khoảnh khắc hạnh phúc của tớ!”

“Xem tình nghĩa bạn bè một thời, đến lúc đó tớ sẽ sắp cho cậu một chân làm bảo mẫu.”

Nói xong, cô ta gửi kèm một tấm ảnh cưới chụp cùng chồng.

Nhìn thấy ảnh chú rể, tôi sững người.

Chẳng phải đây chính là Hoắc Yến Lễ – người ba năm trước từng khẩn cầu được liên hôn với tôi sao?

“Được. Tôi nhất định sẽ đến… để chứng kiến khoảnh khắc hạnh phúc của hai người.”

1

Vừa trả lời xong Lâm Vãn Vãn, tôi liền nhận được tin nhắn từ Hoắc Yến Lễ:

“Vợ à, em đừng làm việc vất vả quá, nghỉ phép xong nhớ về nhà thăm anh.”

“Anh nhớ em lắm.”

Vì tính chất công việc đặc biệt, tôi rất hiếm khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Nên dù đã kết hôn, tôi và Hoắc Yến Lễ cũng hiếm khi gặp nhau.

Anh ta vẫn thường xuyên nhắn tin bày tỏ nỗi nhớ.

Tôi luôn nghĩ anh ta rất yêu mình.

Giờ nghĩ lại, chỉ thấy buồn cười.

Tôi xin phép cấp trên, theo địa chỉ đám cưới mà Lâm Vãn Vãn gửi trong nhóm, lái chiếc xe đặc biệt được lãnh đạo phê chuẩn, đi thẳng về quê cô ta.

Từ xa, tôi đã thấy trước cửa nhà Lâm Vãn Vãn treo một tấm băng-rôn đỏ khổng lồ:

“Nhiệt liệt chào mừng Tổng giám đốc Tập đoàn Thịnh Thiên – Hoắc Yến Lễ – tới rước dâu!”

Dưới băng-rôn, Lâm Vãn Vãn mặc chiếc váy cưới cao cấp trắng tinh, ngẩng cao đầu chờ chú rể tới.

Bên cạnh cô ta là một đám bạn học cũ vây quanh.

“Vãn Vãn, cậu giấu kỹ thật đấy, đến lúc cưới mới cho mọi người biết chồng mình là đại gia!”

“Đúng đó, nghe nói Hoắc tổng không chỉ giàu có mà quyền thế còn che trời, chẳng ai dám động vào. Cậu thật giỏi, có thể lấy được người đàn ông ưu tú hàng đầu thế này!”

“Vãn Vãn, sau này cậu là phu nhân nhà giàu rồi, đừng quên bọn bạn học cũ bọn tớ nhé!”

Ngay cả thầy chủ nhiệm hồi cấp ba cũng tươi cười nịnh nọt nói với Lâm Vãn Vãn:

“Vãn Vãn, ngay từ lần đầu tiên gặp em, thầy đã biết sau này em nhất định sẽ làm nên chuyện lớn.”

“Vì thế nên hồi cấp ba dù em học kém, thầy cũng chưa từng mắng, bởi thầy biết em sinh ra đã mang mệnh giàu sang, đâu cần dựa vào thành tích để nói chuyện!”

Giữa những lời tung hô, khóe môi Lâm Vãn Vãn càng lúc càng nhếch cao, trong mắt tràn đầy đắc ý và hưởng thụ.

Hoắc Yến Lễ thật ra năng lực không hề đủ.

Nếu không phải nhờ cuộc liên hôn với tôi khiến đối thủ phải dè chừng, thì anh ta đã sớm bị người ta cắn đến mức chẳng còn sót lại cái xương.

Còn lâu mới ngồi được vào vị trí giàu nhất.

Không ngờ, chuyện đó lại trở thành vốn liếng để Lâm Vãn Vãn khoe khoang và được tâng bốc.

Vừa thấy tôi xuất hiện, đám bạn học vừa nãy còn nhiệt tình nịnh bợ lập tức cau chặt mày, nhìn tôi đầy chán ghét.

Một con bé tay chân của Lâm Vãn Vãn liếc ra chiếc xe phía sau tôi, lập tức mỉa mai:

“Thẩm Thanh Hà, làm việc mười năm mà chỉ lái được cái xe rác nội địa này à?”

Những người khác càng cười ầm lên:

“Buồn cười chết mất, lái cái xe rác thế này ra đường, thà tôi chết còn hơn!”

“Nhưng mà sao biển số xe này lại nhiều số 0 thế? Loại biển đặc biệt này có bao nhiêu tiền cũng khó mua nổi đó!”

“Nhìn là biết gắn biển giả rồi! Cái xe rách nát này sao mà có được biển đẹp như vậy chứ?”

“Bảo sao dám mò tới đây, thì ra là gắn biển giả để ra vẻ. Thật đúng là trò cười cho thiên hạ!”

Trước những lời dè bỉu, tôi thản nhiên đáp:

“Biển số này là thật.”

“Xe này cũng không phải xe rác, nó là Hồng Kỳ – xe quốc lễ.”

Vừa dứt lời, Lâm Vãn Vãn bất ngờ bước thẳng đến trước mặt tôi.

“Bốp!” – cô ta tát mạnh vào mặt tôi.

“Biển số này đương nhiên là thật, vì đây là xe của chồng tôi!”

“Tôi sớm nghi chồng mình nuôi bồ nhí bên ngoài, không ngờ lại là con tiện nhân cô!”

“Đồ đàn bà mất nết! Cô dám lái xe của chồng tôi đến đám cưới để khiêu khích chính thất là tôi à?”

Lời của Lâm Vãn Vãn khiến đám bạn học lập tức tròn mắt:

“Vãn Vãn, xe này là của chồng cậu thật sao? Không đùa chứ?”

Lâm Vãn Vãn kiêu ngạo đáp: “Còn giả được chắc?”

“Trước đây chồng tôi từng lái chiếc xe này tới đón tôi, lúc đó tôi còn thấy biển số đặc biệt nên chụp mấy tấm hình.”

Nói xong, cô ta lấy điện thoại ra, lật tới mấy bức ảnh chụp cùng Hoắc Yến Lễ.

Có ảnh hai người ngồi trong xe thân mật áp má, cũng có ảnh ngồi trên nắp capo tựa vào nhau.

Biển số và nội thất trong ảnh đều rõ ràng, giống hệt chiếc xe tôi đang lái.

Thấy vậy, đám người lập tức xôn xao:

“Đúng là xe của chồng Vãn Vãn, bảo sao lại có biển số xịn như thế!”

“Vậy thì Thẩm Thanh Hà này đúng là bồ nhí không sai rồi!”

Lâm Vãn Vãn tức đến mức lông mày dựng ngược, lạnh lùng quát:

“Bảo sao bao nhiêu năm nay cô không đăng nổi cái gì lên mạng, thì ra là bận làm bồ nhí.”

Nghe vậy, mấy người khác cũng nhìn tôi chằm chằm:

“Không ngờ luôn đấy, Thẩm Thanh Hà bên ngoài thì ra vẻ đoan trang, hóa ra lại đi làm bồ nhí.”

“Đúng đó, hồi cấp ba tôi còn tưởng cô là nữ thần học bá lạnh lùng, từng viết thư tình cho cô, giờ nghĩ lại mà thấy ghê!”