Nhưng Phương Chính Vũ lại túm lấy tay tôi.
“Em hất rượu vào người ta rồi, không xin lỗi mà muốn bỏ đi à?”
Lúc này Phương Chính Vũ đã hơi tỉnh, anh ta lắc lắc đầu: “Lâm Duyệt?”
Anh ta nhíu mày, trông có vẻ không vui:
“Em theo dõi anh à?”
Tôi còn chưa kịp đáp, Trình Tuyết đã lên tiếng trước.
“Là tôi gọi Lâm Duyệt đến đón anh, tôi biết cô ấy không thích anh đi chơi về muộn.”
Một câu của Trình Tuyết khiến đám bạn nhậu phía sau lập tức cười khẩy chế giễu.
Lời lẽ đầy ẩn ý như thể nói tôi là kiểu vợ quản chồng chặt chẽ.
“Chị dâu còn chưa nói gì, em dâu đã quản ghê gớm thế này rồi.”
“Phải đấy, mấy năm nay chị dâu tụi mình chưa từng cấm cản gì anh Vũ đi chơi cả.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt Phương Chính Vũ, từng chữ một như gằn ra từ cuống họng:
“Ai là chị dâu?”
Phương Chính Vũ lập tức tỉnh hẳn, đứng thẳng dậy, liếc sang Trình Tuyết bên cạnh.
“Ai đeo vòng vàng thì người đó là chị dâu thôi chứ sao!”
Một câu nói khiến cả phòng phá lên cười ầm ĩ.
Thì ra chuyện này, tất cả bọn họ đều biết.
Tôi như bị lột trần giữa đám đông, nỗi nhục ê chề khiến tim tôi đau nhói.
“Lâm Duyệt, đừng nghe họ nói bậy.”
“Cái vòng vàng này là tôi tự mua, không phải A Vũ tặng.”
Trình Tuyết bước lên hoà giải, “A Vũ sắp cưới vợ rồi, tụi tôi vui quá nên uống hơi nhiều, nói linh tinh thôi, cô đừng để bụng.”
Tôi liếc nhìn Phương Chính Vũ, lạnh lùng xác nhận:
“Thật không?”
Phương Chính Vũ gật đầu, nhưng không nói lời nào.
Tôi cười khẩy:
“Vậy tôi thật sự phải cảm ơn anh rồi, cái vòng tay vàng mua tặng mà quà khuyến mãi cũng phải đưa cho ‘bạn trai tốt nhất’ tặng vị hôn thê.”
Tôi cố tình nhấn mạnh ba chữ ‘bạn trai’.
Không ngờ người phản ứng mạnh nhất lại là Phương Chính Vũ, mặt đỏ bừng kéo tay tôi lại:
“Lâm Duyệt, bạn trai cái gì mà bạn trai, em nói bậy bạ gì vậy hả!”
“Người ta là Trình Tuyết còn chưa có bạn trai, em đừng nghi thần nghi quỷ rồi hủy hoại danh dự người ta!”
Nhìn cái cách anh ta cố tình lảng tránh vấn đề, tim tôi như hóa băng.
Nhưng chiếc nhẫn trơn trong lòng bàn tay lại nóng rực như thiêu đốt.
“Tôi trả lại anh cái này, Lâm Duyệt tôi không cần mấy món quà khuyến mãi rẻ tiền!”
“Phương Chính Vũ, chúng ta chia tay, hủy hôn đi.”
Trong đầu Phương Chính Vũ như có tiếng “đinh” vang lên, anh ta lập tức tỉnh táo hoàn toàn.
Tôi không quay đầu lại, rời khỏi cái phòng bao khiến tôi thấy buồn nôn ấy.
“Anh Vũ, còn không mau đuổi theo đi?”
“Cô vợ sắp đến tay rồi mà cũng để bay mất à!”
Sau lưng tôi vang lên một tràng ồn ào hò hét cổ vũ.
Phương Chính Vũ nhìn bóng lưng tôi đang dần biến mất, tim nhói lên một cái.
Nhưng chân anh ta lại không sao nhấc nổi.
Anh ta xua tay, thản nhiên nói:
“Có gì ghê gớm chứ! Cô ta không quá ba ngày là sẽ hối hận thôi.”
Một câu nói nhẹ tênh ấy lọt vào tai tôi, khiến nước mắt tôi lập tức trào ra.
Tôi và Phương Chính Vũ bên nhau từ năm nhất đại học, tám năm thanh xuân.
Sau khi tốt nghiệp, tôi từ bỏ công việc lương cao ở thành phố, theo anh ta về quê khởi nghiệp.
Ba mẹ, bạn bè đều khuyên tôi đừng dại dột hy sinh vì tình yêu, nhưng tôi không nghe.
Giờ thì quả báo đến rồi.
Tình yêu mà tôi từng tin tưởng tuyệt đối, lại giáng cho tôi một cú đau nhất.
Vừa về đến nhà, một loạt tin nhắn báo giao dịch hiện ra.
Có lẽ để ép tôi phải cúi đầu, hôm nay Phương Chính Vũ đã tiêu bằng thẻ phụ tôi đưa anh ta.
Một giao dịch năm ngàn, một cái tám ngàn, còn có cái một ngàn tám.
Bọn họ đã đi qua mấy tụ điểm ăn chơi liền một mạch.
Từ sau khi Phương Chính Vũ khởi nghiệp thất bại năm nay, anh ta vẫn chưa tìm được việc.
Nhưng vì đến tuổi kết hôn, tôi buộc phải dùng hết tiền tích cóp để đặt cọc mua nhà.
Vì tiện sử dụng, tôi cấp thẻ phụ cho anh ta – người không có thu nhập.
Còn tôi vì muốn tiết kiệm cưới xin, ngày nào cũng tự nấu ăn mang cơm, không dám tiêu một đồng thừa.
Vậy mà giờ anh ta vung tay hơn chục ngàn chỉ trong một buổi tối.
Tôi tức đến nghiến răng, lập tức gọi ngân hàng khóa thẻ của anh ta lại.
Ngay sau đó, Phương Chính Vũ gọi điện đến, mở miệng đã là mắng xối xả:
“Lâm Duyệt, em bị điên à!”
“Tiền trong thẻ không phải là tiền anh kiếm suốt bao năm qua sao?”
Tôi phì cười.
Bao năm qua, hết tiệc tùng này đến dự án kia, nhiều bữa ăn còn là tôi trả tiền hộ.
Bốn năm khởi nghiệp lỗ đến năm chục ngàn, tôi còn bỏ thêm mười ngàn vào cứu vớt.
Anh ta lấy đâu ra tiền?
“Phương Chính Vũ, nếu anh bị hỏng não thì đi khám đi.”
“Bốn năm nay, anh từng kiếm được một đồng nào tiêu cho tôi chưa?”
Tôi dứt khoát cúp máy, chặn số anh ta luôn.