Tôi nhặt được một chiếc nhẫn. Sau khi đeo vào, nam thần học đường Lục Minh Hàn nhìn tôi một cái đã phải lòng, bắt đầu theo đuổi tôi điên cuồng.
Tôi chỉ là một người con gái rất bình thường, vậy mà anh ấy lại nói tôi là cô gái xinh đẹp nhất thế gian.
Ngay cả bạn bè anh cũng nói anh bị điên, mắng anh là “tình nhân trong mắt hóa Tây Thi”, nhìn cá mắt thành ngọc trai.
Tôi quen Lục Minh Hàn được nửa năm, dần dần cũng tin chuyện này là thật, bỏ xuống sự đề phòng, mở lòng với anh và còn theo anh về ra mắt gia đình.
Nhưng ngay ngày hôm sau, tôi làm mất chiếc nhẫn. Lục Minh Hàn hoảng loạn đẩy tôi ra, chất vấn tôi rốt cuộc là ai.
Anh nói lời chia tay, rồi trước mặt bạn bè thì bôi nhọ tôi như thể tôi là ma quỷ:
— “Thẩm Lê mà tôi quen không phải như vậy, kinh tởm thật… Tôi lại ở bên một đứa con gái như vậy suốt nửa năm trời.”
Thời gian bỗng quay ngược, chiếc nhẫn đưa tôi trở lại thời điểm nửa năm trước.
Thì ra chỉ cần đeo nhẫn vào là có thể trở thành hình mẫu lý tưởng trong lòng người mình thích.
Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn, sững người, nhưng không đeo lại nữa.
Tôi khóa nó vào tủ, không bao giờ đụng tới nữa.
Điều tôi không ngờ là — Lục Minh Hàn cũng bị kéo theo về quá khứ.
1
Sau khi cho leo cây Trần Kiều Kiều, tối hôm đó cô ấy lại không đến buổi tụ họp.
Cô ấy trông rất thất vọng, nói:
“Lục Minh Hàn không hề đến bữa ăn, hình như anh ấy bị bệnh…”
Tôi hơi khựng lại, rồi an ủi cô vài câu:
“Thì để lần sau gặp vậy.”
Trần Kiều Kiều khoác lấy tay tôi, chu môi làm nũng:
“Thẩm Lê, lần sau cậu đi với tớ nha, bên đó toàn là con trai, mỗi mình tớ là con gái, ngại chết đi được.”
Tôi bật cười, đẩy nhẹ tay cô ấy ra:
“Cậu rủ Lộ Lộ đi cùng là được rồi mà.”
Trần Kiều Kiều hơi khựng lại một chút, gượng cười.
“Cô ấy không đi. Thẩm Lê, cậu đồng ý với tớ đi mà, tớ năn nỉ cậu đó…”
Tôi biết vì sao Trần Kiều Kiều cứ nhất quyết đòi tôi đi theo.
Vì Từ Lộ Lộ xinh đẹp, cô ta không muốn có ai tranh giành sự nổi bật với mình, còn tôi thì bình thường, là một cái nền hoàn hảo.
Kiếp trước, tôi đã theo Trần Kiều Kiều đến buổi tiệc đó.
Nhưng điều khiến mọi người bất ngờ là, Lục Minh Hàn không để ý đến cô ta, mà lại đặc biệt chú ý đến tôi – một người chẳng hề nổi bật.
Sau buổi tiệc, Lục Minh Hàn bắt đầu theo đuổi tôi điên cuồng. Ban đầu tôi còn tưởng anh chỉ đang đùa giỡn, vì anh là kiểu người sinh ra đã được mọi người tâng bốc.
Nhưng sau đó, cách theo đuổi và thái độ chân thành của anh khiến tôi dần dần tin tưởng.
Anh đối xử với tôi rất tốt, mặc kệ lời can ngăn của bạn bè, vẫn cứ kiên trì như vậy. Tôi nhìn thấy sự chân thành trong mắt anh, cũng bị anh cảm động mà đồng ý làm bạn gái anh.
Nhưng đến khi tôi thực sự yêu anh, đến khi hai đứa ngủ với nhau… thì anh thay đổi.
Anh hốt hoảng đuổi tôi ra ngoài, còn nói không hề quen tôi. Tôi như rơi xuống địa ngục. Khi quay lại trường, tôi mới phát hiện chiếc nhẫn mình đã biến mất, liền quay về nhà anh tìm lại.
Vừa đến nơi, tôi thấy anh đang tụ tập với bạn bè. Vẻ mặt anh đầy ghê tởm, giống như vừa nhìn thấy thứ gì bẩn thỉu lắm.
“Thẩm Lê mà tôi biết không phải như vậy, kinh tởm thật. Tôi lại sống với một con nhỏ như vậy tận nửa năm? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?!”
Tôi chết lặng tại chỗ, như thể linh hồn vừa bị rút sạch.
Ngay giây sau đó, thời gian quay ngược lại, tôi trở về thời điểm trước khi Lục Minh Hàn gặp tôi. Chiếc nhẫn từng bị rơi, lúc này đang nằm yên trong ngăn tủ của tôi.
Tôi mở hộp ra, thấy tờ hướng dẫn bên trong.Đ.ọc fu.I.L tại vivu.tr.uyen2.net để ủ.ng hộ tác giả !
Thì ra chiếc nhẫn này có phép thuật. Đeo vào sẽ biến thành hình mẫu lý tưởng trong lòng người mình thích.
Vì thấy tôi thất bại trong việc chinh phục Lục Minh Hàn, nó đã đưa tôi quay ngược về quá khứ.
Tôi ngẩn người nhìn chiếc nhẫn, nhưng không đeo nữa. Tôi khóa nó lại trong tủ, không bao giờ chạm vào.
2
Chưa được mấy ngày, Trần Kiều Kiều lại bắt đầu nài nỉ tôi lần nữa.
Lục Minh Hàn lại rủ một nhóm bạn, đặc biệt mời Trần Kiều Kiều, còn bảo cô ấy dắt theo cả bạn cùng phòng.
“Thẩm Lê, làm ơn mà, năn nỉ cậu đó, đi với tớ nha…”
Tôi bực mình quá, đứng giữa ký túc xá hét lên một câu.
“Lục Minh Hàn nói có thể dẫn bạn cùng phòng đi mà, vậy thì cả phòng đều có thể đi được rồi. Cậu thử hỏi xem ai muốn đi ăn với Lục Minh Hàn?”
Tôi vừa nói xong, cả phòng lập tức hào hứng hẳn lên. Quả nhiên Trần Kiều Kiều chỉ nói chuyện này với mình tôi. Giờ thì ai cũng biết, ai cũng tỏ vẻ hứng thú.
Cuối cùng, trừ tôi ra, tất cả mọi người trong phòng đều đồng ý đi.
Từ Lộ cũng đến khuyên:
“Cả phòng đều đi rồi, cậu đi cùng luôn đi Thẩm Lê, đại học rồi thì cũng nên trải nghiệm chút cuộc sống sinh viên chứ.”
Lời của Từ Lộ khiến tôi chần chừ. Tôi đã quay về được gần một tháng rồi, cảm thấy mình đã hoàn toàn không còn rung động gì với Lục Minh Hàn nữa.
Có lẽ đối mặt với mọi thứ một cách bình tĩnh sẽ càng dễ khiến tôi “gỡ bỏ hào quang” về anh ấy.
Hơn nữa, lần này tôi không có chiếc nhẫn mang lại ánh hào quang gì cả, bạn cùng phòng của tôi ai cũng xinh đẹp, chắc sẽ không ai để ý đến tôi đâu.
Xem như đi ăn một bữa ngon vậy.
Quyết định xong, hôm đó tôi chẳng buồn trang điểm, chỉ mặc áo hoodie với quần jeans, buộc tóc đuôi ngựa rồi ra khỏi nhà – đơn giản, gọn gàng.
Lục Minh Hàn và mấy người bạn của anh đến sớm. Những người đến đón là mấy nam sinh bạn của anh.
Đúng như tôi nghĩ, chẳng ai chú ý đến tôi, cũng không ai bắt chuyện, tôi yên lặng theo mọi người đến nhà hàng.