Tôi và con trai đứng trước cửa, hệ thống khóa vân tay hiển thị: Sai dấu vân tay.

Con trai chạy lên nhập sinh nhật của mình — sai mật mã.

Tôi thử nhập sinh nhật của tôi — vẫn sai mật mã.

Tất cả mật khẩu trước đây đều đã bị xóa.

Tôi lấy điện thoại ra, mở hồ sơ em trai gửi về Trần Thi Thi.

Tôi nhập ngày sinh của Trần Thi Thi — cửa mở ra.

Chu Tử Kiều nghe thấy tiếng mở khóa, chạy ra ngay lối vào.

Anh ta đang mặc tạp dề, tay áo sơ mi được xắn lên, để lộ cánh tay.

Thấy là tôi, anh ta đứng chết trân tại chỗ, hai tay còn ướt, khựng lại giữa không trung.

Rất nhanh, anh ta cố nặn ra một nụ cười gượng gạo trên mặt:

“Vy Vy… sao em lại đến đây…”

Tôi mặt lạnh không nói lời nào, đi thẳng vào trong.

Trên bộ ghế sofa da trong phòng khách, một người phụ nữ lớn tuổi đang ngồi, chân gác lên bàn trà, dáng vẻ tự nhiên như thể đây là nhà của bà ta.

Thì ra “cô giúp việc” mà Chu Tử Kiều nói, chính là mẹ của Trần Thi Thi.

Tốt lắm, Chu Tử Kiều.

Trần Thi Thi và bé Lạc Lạc đang ngồi bên bàn ăn, trên bàn bày đầy món ăn.

Trần Thi Thi thấy tôi, sắc mặt bình tĩnh, không nói gì. Cô ta rõ ràng không định giải thích.

Đúng lúc đó, con trai tôi chạy đến bên bàn ăn, kéo Lạc Lạc từ trên ghế xuống.

“Cậu là ai vậy? Sao lại ngồi lên ghế Ultraman của tớ?!”

Con trai tôi rất tức giận, vì đó là chiếc ghế nó yêu thích nhất.

Lạc Lạc oa lên khóc, con trai tôi lại giật lấy đũa từ tay cô bé, hét to:

“Đây là đũa của tớ! Cậu là đồ ăn trộm! Tớ sẽ báo công an, bắt hết các người lại!”

Lạc Lạc vừa khóc vừa nhào vào lòng người phụ nữ lớn tuổi đang ngồi trên ghế.

“Ngoại ơi, cậu ấy bắt nạt con. Con sợ quá…”

Thì ra “cô giúp việc” mà Chu Tử Kiều nói chính là mẹ của Trần Thi Thi.

Tốt lắm, Chu Tử Kiều.

Dùng tiền của tôi, nhà của tôi… để nuôi sống cả gia đình Trần Thi Thi.

Thấy con gái khóc, Trần Thi Thi vươn tay định giật lại đôi đũa trong tay con trai tôi.

Nhưng thằng bé nắm chặt lấy đũa, vừa hét lớn, vừa đá mạnh vào bắp chân cô ta:

“Mấy người là đồ ăn trộm! Mấy người đều là người xấu!”

Tôi lao tới, hất tay Trần Thi Thi ra, rồi tát cô ta một cái vang dội.

Trần Thi Thi rụt tay lại, ôm lấy má, ánh mắt nhìn tôi đầy oán độc.

Lúc này Chu Tử Kiều cuối cùng cũng phản ứng lại.

Anh ta chạy đến, giữ vai tôi lại, dịu giọng giải thích:

“Vy Vy, em hiểu lầm rồi. Nhà trọ của Thi Thi hết hạn, tạm thời chưa tìm được chỗ mới. Anh nghĩ nhà này cũng để trống, nên cho hai mẹ con cô ấy ở tạm vài hôm. Đợi cô ấy tìm được nhà rồi sẽ dọn đi.”

“Cô ấy cũng chỉ ở vài ngày thôi nên anh không báo cho em biết. Là anh sai, lẽ ra không nên giấu em để họ ở nhờ.”

Thoạt nhìn như đang xin lỗi, nhưng lời nói của Chu Tử Kiều lại hoàn toàn chỉ để biện hộ cho Trần Thi Thi.

Con trai tôi nhìn anh ta với ánh mắt không thể tin nổi, tức giận nói:

“Ba, sao ba lại bênh người phụ nữ xấu xa này! Ba nói là đi họp cơ mà? Sinh nhật con ba cũng không tham dự, thì ra ba ở đây chơi với mấy người xấu này! Con không thích ba nữa!”

Chu Tử Kiều qua loa đáp:

“Ba sẽ mua máy chơi game mà con thích để bù cho con. Con đừng phá nữa.”

Chu Tử Kiều, anh thật sự xem tôi là đồ ngốc sao?

Trước đây tôi tin tưởng anh, giao cả công ty lẫn gia đình cho anh quản lý — vì tôi tin anh.

Anh phản bội niềm tin ấy, mà còn muốn tiếp tục chối quanh?

Tôi không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn một vòng quanh căn nhà, chẳng buồn nghe anh nói thêm câu nào nữa.

Chu Tử Kiều thấy tôi im lặng, tưởng vẫn còn cứu vãn được tình hình, tiếp tục dỗ dành:

“Vy Vy, nếu em không vui, anh sẽ đưa họ đi ngay.”

Trần Thi Thi nghe vậy, lập tức hiện lên vẻ mặt đáng thương, hai hàng nước mắt chảy dài trên má không một tiếng động.

Chu Tử Kiều vừa thấy cô ta khóc liền buông vai tôi ra.

Định chạy tới an ủi Trần Thi Thi, nhưng lại như sực tỉnh, vội quay lại nắm lấy tay tôi:

“Vy Vy, em xem… Thi Thi mang con nhỏ, cũng đáng thương. Cô ấy là đồng hương của anh, để họ ở tạm vài hôm đi. Em cũng đâu muốn sau này anh về quê, mất mặt với người ta đúng không?”

Tôi giật tay ra, chẳng muốn xem anh tiếp tục diễn nữa, lạnh lùng nói:

“CÚT khỏi nhà tôi ngay! Nếu mai tôi còn thấy ai trong căn nhà này, tôi sẽ báo công an!”

Chu Tử Kiều cuối cùng cũng nhìn ra cơn thịnh nộ của tôi, hoảng hốt:

“Vy Vy, đừng giận mà. Anh hứa tối nay sẽ đưa họ rời đi.”

Đúng lúc này, bé Lạc Lạc chạy tới, ôm lấy chân Chu Tử Kiều:

“Ba ơi, con không muốn chuyển đi đâu. Con thích căn nhà to này. Nhà này đẹp hơn tất cả những nơi trước đây mình từng ở.”

Chu Tử Kiều cứng đờ tại chỗ.

Thấy anh ta bị lật tẩy ngay trước mặt mọi người, tôi bật cười lạnh:

“Chu Tử Kiều, tôi muốn ly hôn với anh!”

Nói xong, tôi không quay đầu lại, dắt con trai rời đi.

Trên đường về, con trai chỉ lặng lẽ đi theo tôi, không nói lời nào.