【Chương 1】

Con trai nghịch ngợm, lén nhét đồng hồ định vị của nó vào vali của chồng tôi.

Tôi mở ứng dụng đồng hồ lên kiểm tra định vị, thì thấy hiển thị ở khách sạn Walf.

Anh ấy chẳng phải đã ra nước ngoài họp sao? Sao lại ở khách sạn hạng sang trong thành phố?

Trong đầu tôi như có tiếng ong ong, lập tức gọi điện cho chồng:

“Anh yêu, anh đến nơi chưa? Giờ đang ở đâu? Cuộc họp thuận lợi chứ?”

Anh ấy rõ ràng ngập ngừng một giây, rồi mới dịu dàng nói: “Vy Vy à, bên nước ngoài có lệch múi giờ, giờ này vẫn chưa bắt đầu họp đâu. Nhớ anh rồi hả? Anh cũng nhớ em với con trai lắm.”

Tôi cố đè nén mọi suy nghĩ trong đầu, lấp liếm vài câu rồi cúp máy.

Sau đó, tôi lái xe thẳng đến khách sạn Walf.

1

Tôi đến khách sạn.

Đây chính là khách sạn tôi và chồng – Chu Tử Kiều đã chọn làm nơi tổ chức lễ cưới. Khi đó tôi còn làm luôn thẻ VIP hạng Black Gold ở đây.

Tôi bước đến quầy lễ tân, đưa chứng minh thư ra:

“Chào bạn, tôi muốn gia hạn phòng VIP. Nhưng tôi quên số phòng rồi, phiền bạn kiểm tra giúp.”

Cô lễ tân vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp, hai tay đón lấy CMND của tôi.

Trên thẻ VIP có thông tin xác thực thân phận của tôi, có thể nhận phòng chỉ cần quẹt thẻ hoặc dùng CMND.

Sau khi kết hôn, tôi không dùng đến thẻ nữa, nên đưa luôn cho chồng để anh ấy tiếp khách.

Rất nhanh, cô lễ tân đọc ra một số phòng.

“Thưa cô, là phòng 1314. Xin hỏi cô muốn gia hạn bao nhiêu ngày?”

Tim tôi như khựng lại. Đây chẳng phải căn phòng chúng tôi đã đặt vào ngày cưới sao?

1314 – tượng trưng cho “trọn đời trọn kiếp”, khi đó đúng mùa du lịch cao điểm, tôi đã phải liên tục canh lịch đặt phòng mấy tháng trời mới giữ được căn đó.

Anh nói dối tôi là đi nước ngoài họp, thật ra vẫn ở trong nước, còn đặt lại chính căn phòng đó làm gì?

Trong đầu tôi rối tung, còn cô lễ tân thì vẫn lịch sự chờ tôi trả lời.

“Xin lỗi, tôi không gia hạn nữa. Phiền bạn in cho tôi bảng ghi chép tiêu dùng của thẻ này.”

Vì tôi là chủ thẻ nên cô ấy nhanh chóng in ra một bản danh sách dài.

Lúc đưa cho tôi, cô ấy vẫn cười lịch sự, nhưng ánh mắt lại hơi tránh né.

Tự dưng trong lòng tôi dâng lên dự cảm chẳng lành – chẳng lẽ tôi bị cắm sừng?

Chu Tử Kiều đưa người phụ nữ khác đến khách sạn, còn xài thẻ của tôi?

Cô lễ tân này có phải biết tôi bị phản bội nên đang cười thầm không?

Tôi thấy gai cả người, nắm chặt bản ghi chép trong tay, rời khỏi sảnh khách sạn.

Trở lại xe, lòng tôi ngổn ngang trăm mối.

Từ sau khi kết hôn với Chu Tử Kiều, anh ấy luôn dịu dàng với tôi, suốt 10 năm chưa từng cãi nhau một trận.

Liệu có phải do tôi suy nghĩ quá nhiều? Hay là chồng đang chuẩn bị bất ngờ cho tôi?

Tôi lại mở ứng dụng của đồng hồ định vị lên, chấm biểu tượng đại diện con trai đang di chuyển.

Qua cửa kính xe, tôi ngước nhìn về phía cổng khách sạn.

Chẳng mấy chốc, tôi nhìn thấy bóng dáng Chu Tử Kiều, bên cạnh anh là một người phụ nữ.

Trong tay họ còn bế theo một bé gái.

Chỉ nhìn một cái, tôi đã biết bé gái đó là con của anh ta, vì khuôn mặt nó giống Chu Tử Kiều y như đúc.

Người phụ nữ đi cạnh cũng rất quen – chính là thư ký của anh ta, Trần Thi Thi, người vào công ty cùng ngày với anh.

Chu Tử Kiều mỉm cười, dịu dàng đưa tay chạm nhẹ vào mũi bé gái.

Trần Thi Thi thân mật khoác tay anh, áp sát vào hai người rồi nói gì đó.

Cả ba cùng bật cười – giống hệt một gia đình ba người hạnh phúc.

Tôi ngồi cứng người trong xe, tim như bị một bàn tay bóp nghẹt, đau đến mức không thở nổi.

Hành động chạm mũi đó – tôi chỉ từng thấy anh làm với con trai.

Chu Tử Kiều vẫn đang đùa giỡn với bé gái trong tay, Trần Thi Thi liếc nhìn về phía xe tôi, dường như đã thấy.

Cô ta lập tức vòng tay ôm eo Chu Tử Kiều, còn anh ta thì ôm luôn cả hai người vào lòng.

Dưới ánh mặt trời, chiếc nhẫn kim cương trên tay cô ta lấp lánh chói mắt.

Ánh mắt tôi dừng lại.

Đó là chiếc nhẫn cưới của tôi!

Lúc đó, Chu Tử Kiều vừa mới tốt nghiệp, tay trắng không một xu.

Chiếc nhẫn cưới là tôi tự mua cho mình — kim cương mười carat, chính tôi chọn kiểu dáng, tìm người đặt làm riêng.

Toàn thế giới chỉ có một chiếc duy nhất.

Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn cưới của mình, đầu óc trống rỗng, tay nắm chặt lại, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.

Giờ phút này, tôi không còn cần thiết phải chất vấn Chu Tử Kiều nữa, liền lấy điện thoại ra, chụp một tấm hình của bọn họ.

Ba người nhanh chóng bước lên chiếc taxi đậu trước cửa khách sạn.

Tôi cố kìm nén ngọn lửa giận trong lòng, mở bảng ghi chép tiêu dùng ra xem.

Ghi chép đặt phòng gần nhất — chính là ngày hôm qua, còn có thêm dịch vụ phòng đặc biệt: bữa tối sinh nhật dưới ánh nến.

Sinh nhật? Nhưng hôm qua rõ ràng là kỷ niệm mười năm ngày cưới của tôi và chồng.

Anh ta nói phải đi họp, hẹn khi nào về sẽ tổ chức sau.

Thì ra, anh ta tổ chức sinh nhật ở khách sạn?

Ngày kết thúc đặt phòng trùng khớp hoàn toàn với ngày anh nói kết thúc hội nghị.