Thế nhưng chàng lại nhớ tên ta.
Lần đầu gặp, chàng từ dưới nước cứu ta – kẻ bị đẩy rơi xuống hồ – rồi khoác cho ta một tấm áo choàng dày.
Chàng nhìn ta, ánh mắt không chút khinh bỉ, không chút lãnh đạm, càng không hề thương hại.
Ánh mắt ấy thuần khiết, chỉ đơn thuần là đang nhìn ta — đang nhìn Liễu Xuân Tiệm.
Lần thứ hai gặp lại là tại yến tiệc, người người cười nhạo ta mưu tính cho cuộc hôn nhân, bụng dạ thâm sâu.
Chàng vốn không thích phô trương, lại bất ngờ cất lời: “Tranh giành điều mình mong muốn, thì có gì sai?”
Khắp nơi im bặt.
Lần thứ ba, là lúc ta khóc, chàng gấp cho ta một chiếc thuyền giấy, mua một gói bánh nóng hổi.
Cớ gì ta khóc, ta chẳng còn nhớ rõ.
Chỉ nhớ ánh đèn hắt vào mắt chàng, đẹp đến chấn động tâm can.
Thế nên năm ấy, trong tiết Hoa Triêu, ta viết xuống ước nguyện của mình:
“Muốn mua quế hoa cùng nâng chén rượu. Rốt cuộc vẫn là, cảnh thiếu niên du ngoạn.”
(06)
Nhưng giấc mộng, đã tàn rồi.
Phụ tử Yên Vân Hầu chôn thây nơi biên ải đầy gió cát, Yên Vân Hầu thân trúng vạn tiễn, thế tử thi cốt vô tồn.
Trận ấy đại bại, thánh thượng giận dữ, ngay cả với người đã khuất là Yên Vân Hầu cũng không khỏi có lời phê bình.
Phu nhân Yên Vân Hầu vì thương tâm quá độ mà buông tay trần thế.
Hầu phủ rộng lớn, kẻ thì chết, người thì tản, chỉ còn lại lão phu nhân chống đỡ gắng gượng, cùng Nhị công tử Tống Luật Ngôn không nên thân.
Ta chính là vào thời điểm ấy, gả vào Yên Vân Hầu phủ – nơi mà người người đều tránh như rắn rết.
Phụ thân ban đầu vốn không muốn nhúng vào vũng nước đục này, nhưng ta đã dùng năm điều thuyết phục được người.
Thứ nhất, trăm chân chi trùng chết vẫn chưa khô, Hầu phủ căn cơ vẫn còn. Nếu chẳng phải lúc sa cơ, lấy thân phận của ta, tuyệt chẳng thể làm chính thê của Nhị công tử nhà họ Tống.
Thứ hai, thánh ý ẩn giấu sâu xa khó đoán, lão phu nhân Hầu phủ lại từng có công cứu giá. Không ai dám chắc Hầu phủ sẽ không có ngày Đông sơn tái khởi.
Thứ ba, Hầu phủ hiện nhân đinh thưa thớt, trưởng bối chỉ còn lão phu nhân tuổi già sức yếu, ta vừa nhập phủ liền có thể nắm quyền nội viện.
Thứ tư, Tống Luật Ngôn nay là nam tử duy nhất trong phủ, đợi ta sinh trưởng tử, con ta sẽ đường đường chính chính kế thừa tước vị.
Thứ năm, ta vào phủ lúc này, chính là ân tình trong lúc hoạn nạn. Người ngoài nhìn vào sẽ tán dương rằng họ Liễu có nghĩa có tình, thậm chí có khi còn lọt vào mắt thánh thượng.
Phụ thân bị ta nói đến sửng sốt, mắt cũng sáng rỡ lên.
Người ắt cũng nghĩ, một đứa thứ nữ chẳng đáng giá bao nhiêu, mà có thể đổi lấy phú quý nghiêng trời nghiêng đất, thật là một cuộc giao dịch quá đỗi đáng giá.
Người cảm khái: “Con từ nhỏ đã toan tính hơn người, ngay cả chuyện phu quân cũng phải tự mình giành lấy.
Cha từng cho rằng con là nữ nhi mà hiếu thắng, làm mất thể diện nhà họ Liễu… Nào ngờ con thật sự vì mình mà giành được con đường tốt nhất.”
Ta chỉ mỉm cười.
Mẫu thân ta mất sớm, ta sớm đã thấy hết ấm lạnh nhân tình.
Ta biết đời này như vậy, cuộc đời nữ nhân đều trói buộc nơi hôn sự.
Ta là thứ nữ, hôn sự vốn chẳng do ta làm chủ.
Ta chỉ muốn mình gả được tốt hơn một chút, sống được tốt hơn một phần.
Ta chỉ có một mình, nên chuyện gì cũng phải tự mình cố gắng, tự mình tranh giành.
Phu tử trong nhà mặc cho ta ngồi nghe, làm ngơ không hỏi.
Bà vú dạy tỷ tỷ học quản gia tuy lạnh mặt với ta, nhưng vẫn kín đáo dạy ta cách ẩn mình.
Bởi người người đều nói nữ nhi không nên như thế, nên nhu hòa, nên thanh đạm, nên an tĩnh, nên đoan trang.
Chỉ có Tống Luật Hồi từng nói với ta: “Không cần quá hiểu chuyện. Thứ muốn có, thì phải tự mình tranh lấy.”
Gả vào phủ Yên Vân Hầu, gả cho Tống Nhị công tử, chính là con đường tốt nhất mà ta nghĩ ra được khi ấy.
Phụ thân đã mở miệng, đích mẫu cũng không thể nói gì.
Nữ nhi lấy chồng theo chồng, một khi đã gả vào Hầu phủ, sẽ không còn ai có thể giam cầm ta, lấy chuyện hôn sự mà trói buộc ta.
Hầu phủ nhân khẩu đơn bạc, gia phong trong sạch, phú quý nhàn nhã, hành sự tự do — hôn sự này, đối với ta mà nói, là quẻ thượng thượng trong cuộc đời.
Nhưng, ta thực sự không có tư tâm gì sao?
Đêm hoa chúc, Tống Luật Ngôn vén khăn voan của ta.
Trên người hắn toàn mùi rượu, ánh mắt phức tạp, thần sắc có phần mỏi mệt lẫn chán chường.
Rồi hắn khẽ lẩm bẩm: “Ta từng gặp nàng.”
Ta cũng đã gặp hắn.
Lần đầu gặp trong tiết Hoa Triêu, ta từng nghĩ, hắn và người huynh trưởng kia thật quá giống nhau.
Rượu hợp cẩn trôi xuống cổ họng, chua cay tê buốt.
Gương mặt hai người họ, trong khoảnh khắc ấy, dần dần chồng lên nhau.
Ta thật lòng cong mắt cười.
Ta gọi hắn một tiếng: “Phu quân.”
(07)
Tống Luật Ngôn ngày ngày lưu lại viện của Lạc Uyển Khanh.
Nàng một thời đắc ý, nhân đó đề nghị mở yến thưởng hoa tại phủ.
Toàn bộ quyền quản gia của Tống phủ đều trong tay ta, hạ nhân trong ngoài chỉ nghe lời ta.
Quản sự đến bẩm hỏi ý của ta.
“Cứ để nàng ta làm.” Ta đang xác định các lễ nghi cho tiết Thanh Minh, đầu cũng chẳng ngẩng lên, chỉ phân phó:
“Nhớ trông chừng kỹ một chút, đừng để mời nhầm người, kẻo để người ngoài chê cười.”
Yến tiệc là do Lạc Uyển Khanh tự mình tổ chức, ta chỉ lấy cớ “muội muội mới là nhân vật chính của hôm nay, ta còn có việc cần xử lý” để khéo léo từ chối lời mời khách sáo của nàng.
Song có lẽ vì mấy ngày không thấy mặt, Tống Luật Ngôn trong lòng áy náy, đích thân tới viện của ta.
“Xuân Tiệm, hôm nay vi phu đặc biệt mặc y phục nàng may cho ta.”
Hắn mỉm cười, “Như mọi năm, vẫn rất vừa vặn.”
Hằng năm ta đều tự tay may áo cho hắn.
Năm nay là một bộ trường bào gấm màu huyền.
Mặc trên người hắn, càng thêm phong thần tuấn tú.
Tống Luật Ngôn vốn là văn nhân, thường mặc bạch y.
Nhưng y phục ta may đa phần đều là tông màu trầm.

