“Kết quả ở đây! Có tin tôi kiện mấy người ngay không?!”

Khách hàng trong tiệm nghe thấy liền xôn xao dừng lại, tò mò nhìn về phía chúng tôi.

Tôi bước lên, mỉm cười:

“Chị là khách VIP của tiệm, chắc chắn là người hiểu rõ chất lượng sản phẩm nhất.”

“Tiệm chúng tôi không bao giờ sử dụng bất kỳ chất phụ gia độc hại nào.”

“Chắc là có hiểu lầm gì đó thôi đúng không?”

Thẩm Ngọc Hy hừ lạnh một tiếng, giơ tay xô mạnh tôi một cái:

“Báo cáo kiểm nghiệm ở đây rõ ràng thế này, còn có thể có hiểu lầm gì chứ?!”

Tiểu Vũ thấy vậy lập tức bước lên, mặt sầm lại:

“Chất kích thích vị giác gì chứ? Tiệm chúng tôi chưa từng dùng những thứ đó!”

“Chị cầm đại một bản báo cáo rồi đến đây vu khống, tôi thấy chị rõ ràng là cố ý gây chuyện thì có!”

Trong suốt ba năm qua, Thẩm Ngọc Hy chưa từng đích thân đến tiệm lần nào, toàn sai trợ lý hoặc thư ký đến mua.

Lần này đến gây chuyện, chắc là vì biết tôi là chủ tiệm, mà hôm qua Phó Dục cũng đã ghé qua.

Tôi giữ tay Tiểu Vũ lại, vẫn giữ nguyên nụ cười:

“Thẩm tiểu thư, bản báo cáo này là từ đâu mà có, chắc chị cũng tự biết rõ.”

“Chị muốn tôi gọi kỹ thuật viên kiểm nghiệm thực phẩm tới kiểm tra trực tiếp tại chỗ bây giờ không?”

Sắc mặt Thẩm Ngọc Hy xanh đỏ lẫn lộn, há miệng hồi lâu không nói được câu gì.

Năm đó cô ta và Phó Dục cũng từng dùng hết bản báo cáo này đến bản khác để biến tôi thành một người mắc bệnh thần kinh.

Nguồn gốc của những bản báo cáo như thế này, cô ta rõ hơn ai hết.

Nhưng một đại tiểu thư kiêu ngạo như cô ta, sao có thể chịu để tôi uy hiếp?

Cô ta cau mày, đạp mạnh vào kệ trưng bày bằng kính, khiến bánh và bánh mì rơi tứ tung, mảnh kính văng khắp nơi.

Khách trong tiệm bị dọa chạy tán loạn.

Cô ta còn giơ tay định tát tôi, nghiến răng ken két:

“Đừng tưởng bây giờ tôi với Phó Dục đang làm thủ tục ly hôn là cô có cơ hội chen chân!”

“Cô nghĩ cô là cái thứ gì? Năm xưa tôi coi thường cô, bây giờ vẫn thế!”

Chiều hôm đó, Thẩm Ngọc Hy cho người ném tới một tấm chi phiếu một triệu tệ, kèm lời nhắn:

“Số tiền này đủ mua mạng của cô rồi chứ? Nếu còn dám lén gặp Phó Dục, lần sau không chỉ có tiệm này bị đập!”

Tôi nhận tấm chi phiếu trước mặt Phó Dục, ngẩng lên nhìn người đàn ông đang mang vẻ mặt phức tạp, không biết nói gì.

Anh ta khó khăn mở miệng, giọng nói nặng nề:

“Bọn anh… tình cảm rạn nứt, đang làm thủ tục ly hôn. Có lẽ cô ta chỉ đang trút giận lên em.”

“Yên tâm, anh sẽ cảnh cáo cô ta. Em cũng đừng vì thế mà nhận tiền, anh biết em không phải người vì tiền—”

Tôi ngắt lời, ánh mắt bình thản, mỉm cười:

“Tôi đương nhiên là vì tiền. Một triệu đủ bằng doanh thu cả năm của tiệm, sao lại không lấy?”

Gương mặt Phó Dục khựng lại một chút, sau đó cố gắng gượng cười:

“Em nghĩ được vậy thì tốt. Giờ anh có tiền, anh—”

“Nếu anh không còn việc gì nữa thì đi cho, tôi còn phải làm việc.”

Giọng tôi nhẹ nhàng, lãnh đạm như nước, khiến những lời anh ta chuẩn bị để tỏ ý hối lỗi như đấm vào khoảng không — không biết phải rơi vào đâu.

Sự áy náy và dịu dàng anh định dành cho tôi, tất cả đều bị chặn lại.

Phó Dục cụp mắt gật đầu, u ám.

Trước khi đi, tay anh vẫn nắm chặt tay nắm cửa, khẽ nói:

“Giản Ninh, em thật sự thay đổi nhiều quá rồi.”

Tôi đang cúi đầu dọn dẹp đống bánh mì, nghe vậy chỉ khẽ đáp:

“Ai rồi cũng phải thay đổi thôi, Phó tiên sinh — cũng như chính anh năm xưa vậy.”

Tiểu Vũ kể, sau đó Thẩm Ngọc Hy còn muốn quay lại gây sự, nhưng đều bị Phó Dục chặn lại.

Hai người bọn họ cuối cùng cũng không còn giả vờ nữa.

Chuyện tình tan vỡ của họ nhanh chóng bị đồn khắp kinh thành.

Tiểu Vũ vừa kể vừa tám chuyện với vẻ hào hứng, tôi đưa tay chọc vào trán cô bé:

“Hôm nay em quên bỏ mật ong vào bánh đúng không?”

Cô bé ngượng ngùng lè lưỡi, rồi bất ngờ hỏi:

“Chị Ninh, nghe mấy chuyện này… chị không buồn chút nào sao?”

“Dù sao năm xưa cũng là cặp đôi tai tiếng nổi nhất, mà anh ta cũng tổn thương chị nhiều như vậy…”

Tôi không hề do dự, lắc đầu:

“Không.”

Vừa dứt lời, tiếng chuông cửa vang lên:

“Chào mừng quý khách!”

Tôi ngẩng đầu nhìn — là một gương mặt nhỏ nhắn, có đến bảy tám phần giống Phó Dục.

Bé gái bước lên, lấy hết dũng khí nhìn tôi, mặt nhăn nhó khó chịu:

“Cô chính là người đã khiến ba mẹ tôi ly hôn đúng không?”

“Tôi khuyên cô mau tránh xa ba tôi ra! Mẹ tôi ngày nào cũng khóc ở nhà! Cô không thể xấu xa như vậy được!”

“Cùng lắm thì sau này tôi không ăn bánh cô làm nữa!”

Nhìn bộ dạng của con bé, chắc chắn là Thẩm Ngọc Hy đã thêm mắm dặm muối khi nói chuyện với nó.

Tiểu Vũ bước lên, cố gắng giảng giải:

“Em ơi, bánh thì có thể ăn bừa, nhưng lời thì không được nói bừa đâu nhé. Em dựa vào đâu mà bảo cô này phá hoại ba mẹ em?”

Không ngờ cô bé bật khóc nức nở:

“Mẹ bảo là… là tại con! Nếu con không thích bánh ở tiệm này, thì ba đã không bị cướp mất rồi!”